Bà nội Hàn cười, nói: "Cũng không phải do cháu ích kỷ, chỉ là tính tình cháu vẫn thích vững chắc ổn thoả, lúc nào cũng cho rằng giữ mọi việc ổn định mới là quan trọng nhất, đây vốn là tính cách giúp mọi người trong nhà đều vô cùng yên tâm về cháu. Có điều, cháu đó, cả đời này, đến thời điểm cần mạo hiểm thì vẫn nên mạo hiểm một chút, chẳng lẽ cháu nghĩ chuyện tốt đẹp sẽ tự rơi thẳng xuống đầu mình sao? Không có thứ gì dễ dàng như vậy được đâu"
Trong lúc bà nội Hàn đang nói chuyện về bản lĩnh với Hàn Đông Chí, Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đang nấu canh táo chua ngân nhĩ ở trong phòng bếp.
Bởi vì bà nội Hàn đã đi đường mấy ngày liền, sinh hoạt đều bị đảo lộn, mấy ngày nay ăn uống lung tung, thế nên Trình Ninh muốn nấu canh táo chua ngân nhĩ điều hoà dạ dày, bồi bổ tinh thần một chút, buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi tốt hơn.
Ngân nhĩ và táo chua đã được ngâm trước từ sớm, xé ra nấu lên là được.
Hàn Đông Nguyên thổi lửa xong, sau đó đứng ở một bên nhìn cô xé ngân nhĩ.
Ngân nhĩ trắng như tuyết mềm mại, có điều vẫn chẳng bì được với bàn tay trắng muốt trơn nhẵn của cô.
Trình Ninh bị anh nhìn thì thấy không được tự nhiên lắm, quay đầu nói với anh: "Anh đi xem lửa đi"
Hàn Đông Nguyên cười, nói: "Anh muốn nhìn em"
Trình Ninh: “..”
Khi anh nhìn cô, thật ra nụ cười cũng rất nhẹ, chỉ là trong mắt xen lẫn chút dịu dàng khiến gương mặt và đường nét vốn sắc bén có phần hung tàn của anh lại trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Có một vẻ đẹp trai khiến người ta rung động.
Cô quay mặt đi, không muốn tranh cãi với anh nữa, bởi vì cho dù có cãi cũng không cãi nổi với anh, da mặt cũng chẳng dày được bằng anh.
Cô không để ý tới anh, tự đổ nước trong bát vào chậu, vớt ngân nhĩ và táo chua cho vào nồi, thêm chút đường phèn, đậy nắp nồi, rồi mới nói với anh: "Vậy anh ở đây trông nhé, để em vào phòng nói chuyện với bà nội"
Cô đang định rời đi, lại bị anh kéo lại.
"Hàn Đông Nguyên!"
Cô thấp giọng nói với anh: "Bà nội với anh cả còn đang ở trong phòng, chưa biết chừng có thể sẽ vào phòng bếp bất cứ lúc nào đó."
Anh đưa tay nhấn lên trán cô một cái, nói: "Em đang nghĩ cái gì thế, anh có định làm gì đâu nào? Chẳng qua chỉ muốn xem thử đối tượng mà gia đình đã chọn làm vợ cho anh thôi, à, chẳng phải trước đây em cũng không biết sao?"
Trình Ninh: “..”
Cô muốn mắng anh một câu, ví dụ như "anh thấy người đó có vừa ý không", nhưng cô gần như có thể đoán trước được kết quả sẽ như thế nào nếu mình nói câu đó ra.
Người này thật đúng là không biết xấu hổ!
Cô "hừ" một tiếng, đẩy anh ra rồi bước ra ngoài.
Hàn Đông Nguyên nhìn theo bóng lưng cô nụ cười một tiếng, cũng không đuổi theo mà xoay người mở nắp nồi ra nhìn thử, sau đó tự mình đi điều chỉnh mức lửa.
Trình Ninh ra khỏi phòng bếp, quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy anh đã ngồi xuống trước bếp lửa, ánh lửa chiếu sáng trên gương mặt anh, lập loè lay động, cực kỳ anh tuấn.
Khiến cho trái tim người ta đập loạn nhịp ở trong ngực.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại, giương mắt lên nhìn, sau đó cũng mỉm cười với cô.
Lúc này Trình Ninh mới thật sự hiểu rõ, tại sao người này tính tình rất tệ, lại còn hung dữ như thế, mà vẫn có nhiều cô gái thích anh đến vậy.
Bà nội Hàn cười nói: "Mặc dù trước đây lúc các cháu trở về thành phố đã từng nhắc tới chuyện mở nhà xưởng, bọn bà vẫn luôn cảm thấy các cháu chỉ đang muốn tự làm khổ bản thân thôi, tính cách anh ba của cháu lúc nào ưa thích làm những chuyện như thế, nhưng dù vậy người trong nhà vẫn vui mừng, vì lúc này thằng bé cuối cùng cũng chịu làm khổ mình ở đúng nơi đúng chỗ, mà cũng không đến mức quá sức kinh ngạc, có chút bất ngờ, nhưng không thể coi là nhiều."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất