"Có điều tối nay nghe thư ký Từ và vợ nói chuyện của các cháu, còn kể về việc Đông Nguyên lên làm chủ nhiệm thanh niên tri thức chỉ sau mấy tuần ngắn ngủi, đúng là đã khiến bà giật nảy mình. Ninh Ninh à, cháu qua đây nói cho bà nội nghe, cháu có cảm thấy anh ba của cháu đã thay đổi nhiều lắm rồi hay không? Hay những thứ ấy đều chỉ là để cho người ngoài nhìn vào thôi?"
Trình Ninh nghe bà nội Hàn hỏi mình, sự không thoải mái ban đầu cũng đã bay biến hết.
Cô suy nghĩ thật cẩn thận một lúc.
Hàn Đông Nguyên có thay đổi nhiều hay không ư?
Thật ra ký ức của cô về Hàn Đông Nguyên ở đời trước cũng không được sâu sắc lắm.
Hàn Đông Nguyên ở nhà lúc trước, Hàn Đông Nguyên khi xảy ra sự cố bão lũ bất ngờ, Hàn Đông Nguyên sau thời gian vào tù, Hàn Đông Nguyên mấy năm đầu kể từ khi ra tù, và cả Hàn Đông Nguyên của đời sau.
Nhìn Hàn Đông Nguyên của hiện tại, dẫu chẳng hề kiên nhẫn chút nào, nhưng mỗi ngày đều nghiêm túc làm việc, cưng chiều cô đủ mọi điều.
Cô vậy mà lại sử dụng cụm từ cưng chiều ấy.
Cô suy nghĩ rất lâu, rất lâu, rồi mới nhỏ giọng đáp lời: "Thật ra anh ba vẫn luôn như vậy, chỉ là hoàn cảnh khác nhau, gặp phải những chuyện khác nhau, thế nên anh ấy trông có vẻ như đã khác đi thôi"
Bà nội Hàn nghe cô nói như vậy thì có chút bất ngờ.
Bà vỗ vỗ tay cô, nói: "Vậy người cháu thích không chỉ là Đông Nguyên bây giờ, mà còn là cả Đông Nguyên của ngày xưa nữa?"
Trình Ninh đỏ mặt, hơi có ý trách móc: "Bà nội à."
Bà nội Hàn bật cười.
Lúc này trong lòng bà coi như đã hoàn toàn yên tâm.
Bà ngẩng đầu thoáng nhìn về phía Hàn Đông Chí, lúc này Hàn Đông Chí không còn mặt ủ mày chau nữa, sắc mặt cũng đã dịu đi rõ rệt.
Tối đó Trình Ninh ngủ với bà nội Hàn, khi trở về phòng lại nhìn thấy anh đang ngồi trước bàn cô đọc sách dưới ánh đèn dầu.
Căn phòng này của cô hoàn toàn là do anh sắp xếp bày biện.
Đồ nội thất đều là đồ mới, khăn ga trải giường và rèm cửa cũng thay mới tinh.
Biết cô thích đọc sách, còn đặt một dãy sách trên bàn, buổi trưa Trình Ninh đã thử xem qua, chúng đều là sách giáo khoa trung học, có điều không phải loại sách mà cô có thể tìm thấy được trên núi.
"Anh lấy những cuốn sách này từ đâu ra thế?"
Cô đi tới hỏi anh, bảo: "Ban đầu nơi đây là nhà dân có người ở sao?"
"Không phải", Hàn Đông Nguyên nói: "Viện này vốn dĩ không có người ở, anh đi tìm hiểu ở trường trung học phía bên kia lấy về đó, ông ấy vừa nghe nói là lấy cho em thì đã muốn đưa tất cả sách vở có thể tìm được cho em luôn"
Ông hiệu trưởng kia là bạn học trung học của Hàn Kỳ Sơn, ban đầu Hàn Đông Nguyên cũng không liên lạc với ông ấy, nhưng sau khi Trình Ninh về nông thôn thì lại kéo anh cùng tới thăm ông hiệu trưởng họ.
Anh vừa nói vừa đóng sách lại, ngoảnh đầu nhìn cô.
Trình Ninh "à" một tiếng, sau đó gương mặt từ từ đỏ lên.
Cô muốn nói anh đang làm gì trong phòng cô, nhưng câu đó lại có vẻ hơi vô nghĩa.
Hơn nữa cả ngày hôm nay, anh chỉ mới tới đây vào buổi sáng, hai người thật ra cũng chẳng hề nói năng gì, chỉ ôm ấp hôn hít một chút, những lúc khác thì đều ở cùng với bà nội Hàn và Hàn Đông Chí, ngay cả khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Trình Ninh cũng sẽ tránh đi, hoàn toàn chưa từng thật sự nói chuyện.
Đã lâu rồi không gặp nhau, Trình Ninh cũng rất nhớ anh.
Có điều nên nói sao nhỉ, tần số của hai người hơi không ăn khớp nhau cho lắm.
Cô nhớ đến anh thì sẽ muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
Nhưng anh lại luôn thích hôn hít ôm ấp, rồi, rồi sau đó tất nhiên sẽ không thể nói chuyện gì được nữa.
Không phải là vì ánh đèn dầu lập loè trong đêm tối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất