Không phải bà ấy nghĩ cháu nội bà có nhiều điểm tốt, cũng là tính tình cháu nội không tốt, lúc này bà ngược lại an tâm một chút.
Nếu để Trình Ninh một mình đi tới thôn nằm trong núi sâu rừng già này, cho dù đây là quê hương của Lão Hàn Gia, bà cũng giống như con dâu của chính mình, tuyệt đối sẽ không yên lòng.
"Được rồi, được rồi"
Bà nội Hàn nói: "Vậy chờ chúng ta đi rồi, các con đều chuyển đến công xã ở."
Cho dù có tình cảm với thôn này, cũng không nỡ để Trình Ninh chịu thêm một chút uất ức hay nguy hiểm nào.
Lại dặn dò Hàn Đông Nguyên ngàn lần, nhất định phải chăm sóc Trình Ninh tốt.
Tâm trạng Trình Ninh đúng thật là rất tốt.
Bởi vì một vấn đề lớn đã được giải quyết.
Sau đó chỉ cần chờ chuyện lũ quét qua, cô muốn đi đâu thì đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Mấy ngày sau cô dốc hết toàn lực phụng bồi bà nội Hàn, mang theo bà đi đến thăm người thân thăm bạn bè, cứ như vậy qua hai ngày, bà nội Hàn cuối cùng cũng khôi phục chút tâm trạng.
Trình Ninh chăm sóc bà nội Hàn, Cố Cạnh Văn bên kia đã giao cho Hàn Đông Nguyên.
Ngày hôm sau Hàn Đông Nguyên đi công xã, vừa đi qua bên kia đã nghe nói Triệu Chi hình như là do sợ hãi quá mức, bị áp giải đến công xã tối hôm đó liền phát sốt cao, nói nhảm, nói cái gì “Chu Hùng rõ ràng đã chết”, "Vì sao hắn không chết" lung ta lung tung, khiến cho ai nấy cũng cạn lời với cô ta.
Việc này là chủ nhiệm Tiết nói với Hàn Đông Nguyên.
Chủ nhiệm Tiết nói xong lắc đầu, lại nói: "Không nghĩ tới tên họ Cố thủ đoạn độc ác, họ Triệu này nhìn dáng vẻ nho nhã, ai ngờ tư tưởng cũng ác độc như vậy. Tốt xấu gì cũng là một mạng người, sao trong miệng bọn họ người ta chưa c.h.ế.t lại nhiều tiếc nuối chứ?"
Hàn Đông Nguyên lập tức xa xẩm mặt mày, trong lòng như có thứ gì đó vô cùng sống động.
Anh nói: "Hiện tại họ Triệu đang ở đâu?"
"Trạm y tế xã"
Chủ nhiệm Tiết nói: "Sáng sớm phát hiện sốt cao lập tức đưa qua"
Hàn Đông Nguyên đi đến trạm y tế.
Trạm y tế không có nhiều bệnh nhân, Triệu Chi ngủ một mình trong phòng ba người.
Lúc Hàn Đông Nguyên đi qua Triệu Chi còn chưa tỉnh lại, y tá đang trực nói: "Từ sau khi đưa tới đây cô ta chưa từng tỉnh lại, lúc trước sốt đến bốn mươi mốt độ, truyền nửa ngày nước muối mới giảm xuống một chút, nhưng lặp đi lặp lại như vậy, hiện tại còn có ba mươi chín độ mồm vẫn luôn nói nhảm"
“Được, cô đi trước đi, tôi ở lại một lát xem có thể tra hỏi chút nào hay không”. Hàn Đông Nguyên nói.
Y tá đồng ý xong lập tức đẩy xe ra ngoài.
Hàn Đông Nguyên nhìn về phía Triệu Chi, sau đó chợt nghe thấy cô ta nói: "Hàn Đông Nguyên, lúc trước tôi thật sự thích anh, thật sự thích anh"
Hàn Đông Nguyên: “…”
Khuôn mặt của anh đột nhiên đen lại.
Đây là bệnh thần kinh gì vậy?
Anh muốn đưa tay trực tiếp tháo bỏ túi nước muối của cô ta, để cô ta chết.
Hàn Đông Nguyên chán ghét nhìn Triệu Chi, không chút nhẫn nại xoay người rời đi, anh còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để người phụ nữ này nói tin tức hữu dụng chút. Những lời tiếp theo của Triệu Chi khiến đôi chân anh dừng bước, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta.
Anh nghe cô ta nói: “Nhưng lúc đấy anh đang ngồi tù, em không còn cách nào, em chỉ có thể gả cho Cố Cạnh Văn."
Những lời nói khó hiểu như vậy lại làm cho anh nhớ tới hành động bất thường của Trình Ninh khi cô hết lần này đến lần khác đánh người.
Anh nhìn chằm chằm Triệu Chi.
Hàn Đông Nguyên gặng hỏi cô ta từng câu một.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất