Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Đôi khi cô ta dường như đắm chìm hoàn toàn vào trong thế giới của mình, nói mê sảng, cho dù cô ta chỉ ngẫu nhiên trả lời vài câu cũng đủ để anh chắp vá rất nhiều tin tức rồi.

Nửa giờ sau anh rời đi, không quay về công xã, nhanh chóng mượn điện thoại của sở y tế, gọi một cuộc điện thoại về Bắc thành.

Anh muốn mời huấn luyện viên họ Thẩm anh quen tới.

Trường trung học Hàn Đông Nguyên đã học là trường nội trú của quân đội, quân nhân sau hai năm rèn luyện sẽ tiếp quản công việc huấn luyện, Thẩm huấn luyện viên là huấn luyện viên lúc anh ở bộ đội.

Anh ta rất giỏi thẩm vấn, bao gồm cả việc sử dụng thuật thôi miên.

Đáng tiếc trong quân đội không phải nói xin nghỉ ra ngoài là có thể ra ngoài.

Hai người nói chuyện qua điện thoại hồi lâu, Thẩm huấn luyện viên nói nếu như liên quan đến án mạng thì anh có thể sai người đưa Triệu Chi đến quân đội xử lí.

Nhưng Hàn Đông Nguyên vẫn quyết định tự mình đến.

Triệu Chi sốt cao hôn mê ba ngày liền.

Ba ngày nay Hàn Đông Nguyên đều đúng giờ qua phòng hỏi cô ta.

Lời cô ta nói ra luôn lặp đi lặp lại, lộn xộn, hỗn độn không chịu nổi, làm cho người nghe không hiểu chút nào, lời nói ra không phù hợp với hiện thực chút nào.

Người khác nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc Triệu Chi nhất định có vấn đề rồi.

Nhưng Hàn Đông Vĩ lại có thể đứng đó nghe được mấy lời làm rối loạn thần kinh của anh như vậy.

Anh không phiền hỏi đi hỏi lại, thậm chí anh còn mượn một cái máy ghi âm, anh cầm mười mấy băng ghi âm không ngừng sao chép, rồi ghép lại.

Ngày thứ ba anh tới thăm Cố Cạnh Văn.

Trên tay đặc biệt cầm máy ghi âm kia.

Hàn Đông Nguyên nói: “Triệu Chi bảo anh bày ra chuyện này?"

Từ lúc Hàn Đông Nguyên bước vào, Cố Cạnh Văn vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.

Ánh mắt của anh ta như dán vào máy ghi âm trên tay Hàn Đông Nguyên.

Mắt anh ta nhìn chằm chằm Hàn Đông Nguyên rồi nhìn xuống máy ghi âm trên tay anh, xong lại nhìn lên mặt anh, trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ mặt căm hận nhìn anh, mọi sự căm hận trong ánh mắt kia dường như đều do anh tới mà tạo lên.

Anh ta nói: "Tôi nói rồi, tôi không làm việc này, cùng lắm thì mấy người cứ ghét tôi thôi, anh đừng có cho rằng tôi nói anh đã từng đầu cơ trục lợi, cho nên mượn cớ này, muốn đẩy tôi vào chỗ chết"

Hàn Đông Nguyên không để ý tới anh ta, ấn nút phát của máy ghi âm, bên trong truyền đến thanh âm đứt quãng, nói:

“... Chu Hùng, anh ta hẳn đã c.h.ế.t rồi, vì sao anh ta vẫn chưa chết, rõ ràng anh ta đã c.h.ế.t rồi... Anh ta, tất cả mọi người đều biết Hàn Đông Nguyên đánh c.h.ế.t anh ta, là anh gϊếŧ c.h.ế.t anh ta, là anh đã đánh c.h.ế.t anh ta, anh sẽ phải ngồi tù, mọi thứ sẽ thuộc về tôi...”

"Ai bảo anh không thích tôi, vậy thì đi tù đi.."

Giọng nói khàn khàn, nhưng Cố Cạnh Văn vẫn nhận ra được, đó là giọng của Triệu Chi.

Từ nhỏ anh ta đã che chở người thanh mai trúc mã này.

Vì cô ta, anh ta đã chấp nhận bị điều từ nông trường vùng ngoại ô Bắc thành có điều kiện tốt như vậy để cùng cô ta đến vùng rừng sâu núi thẳm này.

Cũng vì cô ta mà anh ta bị liên lụy, từ đại đội Thượng Hàn bị điều đến đại đội Diệp Loan.

Cuối cùng, cũng vì cô ta nói với anh ta, nói chỉ cần khiến Hàn Đông Nguyên "đánh chết" Chu Hùng, để Hàn Đông Nguyên ngồi tù, gông xiềng xích đặt trên đầu bọn họ sẽ biến mất hết.

Anh ta không phải là người tốt.

Nhưng chưa bao giờ không tốt với cô ta.

Trong máy ghi âm phát ra từng câu từng chữ hỗn độn, sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng bệch, rõ ràng có thể nhìn ra mặt anh ta cắt không còn một giọt máu.

eyJpdiI6ImxPSHpEZWpiMDNQRGdrYlB4d1cxa2c9PSIsInZhbHVlIjoicmRRaWsxWmxnNW00VzJkYllramN4aWl1YTdqVExaS09qQ3hcL0pUejhFdWNPVnB5T2VIMlNQeW9hNzMxeEVQaTlYUG4xN1JSakpxOTZ4cGNraFN0K2VVZ3Y1K1lMa1FvZnk5aUl6WGkyNFF2bDBKQkFOc3RmUUxoZkh2RDkxaTVyZ2FLVk9lRndGd2RGRklYbXZENTYzV1wvc3NxMENhNm5KUkEwYWM4UVoxQXIxRnVTWEdTRzRIYm1TNUVPaXdSckFkWnRJa2Zub2R6dkFiVWNWTlE1NmYyVlNQVWMrWldXR01ZUUxzcmlrNkJYaVNRUmdQVUt0bkdiNkd5TFF2Y0NtIiwibWFjIjoiNDUzY2MyZGNmYThjM2ZiYzQwODNkM2MyODM1ZTkxMGI0MDIyZGUwMThjNTRmNjkwYWNiOWNlZTdmZmQxNDNjNSJ9
eyJpdiI6IlJtY0ZJWTluMCtabTlVSjZVVnBTXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFQcU9zK3ZGamtxb1wvZTdMTTlqS3U3UGZCRUkwS2dcLzZ5MTNvTGFsZFVxMmtmUkxyU0dDVU9GZWF1ejk2NmlMWWJscEZCQzJ5eVNkWVNodFFyRjkyeituQnM5UHI4SWp2Vkl2WUZ5bjVDKzFcLzJUMm1WSkVCK1BiM2x6U3NJYzBzZUlnMkh3S1BJVndoQ096VGpJV3g4ZHBBdGF2XC9UY1JheXNrY0hwRTIyVGJxV2pmeloxNHZSdnU2U2ZveUxtSDA0bXdCaUlZMU5iS01vRURIQnZ1d2VpVDRNakliWnVrSWdmeDdsbzR0d1Z0eXNHN0c4Mk5CWllLbUhmcCt4K3FlemtiZ0tMWGdVYlJtWU1SOUZHZlVSV1NYT0dDRzBoT3hDbUdTa09ScXdHMVMxZnhJdnlsNHFZTks0T1NmbVZLSEhVTUNuRzdITEU2bTdiakJZYXFiSmhHUHpXUHY3SnNKeHF6d0dGa3JLdXNYeTJrQlRCOEFWSTNSa05EXC84cDIzdzhNWHF3bE1yMjlVTGpOdStVMTRYR093dEVCREoxbFhnZmp2cXVkSllGMD0iLCJtYWMiOiJkYmMyOWI2ZmU1ZTUyZjk3MmY5NDJjYWY3N2Q1NTI2MTE1NmU4M2IwYjc0YTU4ZmQyOGJlN2JkMGQ1MTI2MmQ4In0=

Ads
';
Advertisement