Anh xoay người muốn rời đi.
“Hàn Đông Nguyên!"
Người ở phía sau hét lên.
Hàn Đông Nguyên nghe thấy tiếng bước chân từ phía hành lang ngày một gần hơn .
Anh quay người, mắt nhìn cô gái tóc rối bù như điên trên sàn, dừng lại một chút rồi nói chậm rãi: “Tất cả đều do cô tưởng tượng ra, những giấc mơ kia cũng là do cô tưởng tượng. Cô hận Trình Ninh nên trong lòng ảo tưởng nếu như không có cô ấy thì cô sẽ có được mọi thứ. Cô biết chúng tôi đang ngăn chặn lũ lụt nên cô đã tự tưởng tượng ra tất cả."
“Cô hận tôi, hận xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng tôi, thậm chí cô hận mỗi một người trong xưởng sản xuất đồ tre gỗ, hận mỗi thôn dân trong đại đội Thượng Hàn chúng tôi cho nên cô ước gì chúng tôi đều c.h.ế.t hết. Vì đó mà cô liền tưởng tượng lũ lụt bất ngờ nhấn chìm xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng tôi, tưởng tượng lũ lụt nhấn chìm c.h.ế.t công nhân và tất cả thôn dân, tưởng tượng Chu Hùng chết, tưởng tượng tôi ngồi tù... Triệu Chi, cô là người có tâm tư thật thâm độc.”
" Ngoại trừ bản thân, tất cả mọi người chỉ cần khiến cô bất mãn, cô hận liền không thể cho bọn họ c.h.ế.t hết, thậm chí không từ thủ đoạn mê hoặc người bên cạnh khiến người đó phải chết. Cô chính là người như vậy"
Giọng của anh cũng không lớn, nhưng âm trầm giống như tiếng búa gõ vào mặt trống, từ tai xâm nhập lên não của Triệu Chi.
Cô ta che lỗ tai, sau đó là đầu, chỉ cảm thấy đau đến muốn nổ tung, sau đó liền theo thanh âm kia gắn từng chữ: “Đúng, tôi hận Trình Ninh, tôi hận Trình Ninh. Sao cô ta lại phải xuất hiện? Nếu cô ta không xuất hiện thì tôi có thể ở lại đại đội Thượng Hàn rồi, tất cả mọi người sẽ thích tôi, tôi có thể vào văn phòng của xưởng sản xuất, xưởng trưởng có thể cũng sẽ thích tôi. Đúng vậy, tất cả là do cô ta cướp của tôi... "
"Tôi hận cô ta, cô ta nên c.h.ế.t đi mới phải, vốn dĩ cô ta không nên xuất hiện, các thôn dân cùng những công nhân kia cũng nên c.h.ế.t đi, Chu Hùng cũng nên c.h.ế.t đi..."
Cô ta ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm không ngừng, về sau càng nói càng kích động, cuối cùng vẫn lẩm bẩm: “... Đều đáng chết, bọn họ đều đáng c.h.ế.t hết, Chu Hùng đáng chết, thôn dân cũng đáng chết, Trình Ninh lại càng đáng chết..."
Bác nữ y tá đẩy cửa ra, thấy vẻ mặt điên cuồng ồn ào của Triệu Chi cái gì cũng đáng c.h.ế.t này đáng c.h.ế.t kia, gương mặt tỏ vẻ bực bội.
Chuyện Triệu Chi và Cố Cạnh Văn bọn họ cũng đã sớm nghe nói rồi.
Họ biết Trình Ninh là một cô gái tốt bụng và xinh đẹp.
Xưởng trưởng Hàn cũng tốt, vì đại đội Thượng Hàn, vì công xã mà anh đã làm nhiều chuyện như vậy.
Triệu Chi và Cố Cạnh Văn này thế mà lại làm ra nhiều chuyện hạ lưu bỉ ổi như vậy để hại Trình Ninh và xưởng trưởng Hàn.
Sau khi thất bại, ngày nào cũng nguyền rủa mong Trình Ninh và xưởng trưởng Hàn c.h.ế.t đi, không chỉ nguyền rủa bọn họ chết, mà ngay cả dân làng trong đại đội Thượng Hàn cũng không buông tha, hận không thể khiến bọn họ c.h.ế.t hết, tâm tư của người này rốt cuộc độc ác không ai đo lường được!
Hàn Đông Nguyên không để ý tới Triệu Chi, quay đầu nhìn về phía bác nữ y tá, nói: “Tinh thần cô ta không ổn định, chắc là đầu óc có chút vấn đề, sau khi trở về tôi sẽ liên hệ với bệnh viện tầm thần bên kia xem có thể trực tiếp tiếp nhận cô ta hay không."
Những “giấc mơ tiên tri” mà cô ta nói, tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài, cũng tuyệt đối không thể để cô ta tiếp xúc mật thiết với bất kỳ ai khác.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất