Nhất định phải làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng cô ta thật sự bị điên rồi.
Anh rời khỏi trạm y tế, đứng ở bên ngoài hóng gió, các dây thần kinh căng thẳng trong người dường như bắt đầu chậm rãi thả lỏng một chút.
Trở về văn phòng công xã, anh trước tiên gọi một cuộc điện thoại cho giáo quan Trầm, sau đó qua lời giới thiệu của ông ấy liên hệ với một bệnh viện tâm thần hẻo lánh chuyên giam giữ bệnh nhân tâm thần nặng.
Sau khi liên lạc với đối phương, anh nói muốn đưa một bệnh nhân đến đó.
Tiếp đến nói với thư ký Từ một tiếng, buổi chiều liền tìm người hẹn một chiếc xe bò trở về trên núi.
Lên núi là lúc mặt trời lặn.
Mặt trời chiều ngả về Tây, ánh chiều tà chiếu vào thôn trang, yên tĩnh, bình an, những hỗn loạn kia như thế chưa từng tồn tại.
Lúc Hàn Đông Nguyên trở về sân thì cũng đã đến giờ ăn cơm, mọi người đang ở trong sân vây quanh bàn gỗ dài ăn bữa tối.
Mùa hè mọi người cùng nhau ăn cơm tối, ai cũng thích dọn bàn gỗ dài ra bên ngoài ăn, vừa náo nhiệt lại có gió thổi rất mát mẻ.
Hàn Đông Nguyên vừa bước vào cửa sân lớn, mọi người lập tức nhìn thấy anh.
Không cần hỏi anh, chắc chắn anh cũng chưa ăn cơm.
Trình Ninh cười nói với mọi người một câu: “Tôi đi hỏi anh ấy chuyện ở công xã thế nào” rồi đứng dậy tiến về phía anh.
Hàn Đông Nguyên đứng ở cửa sân, gật đầu chào hỏi với mọi người rồi nhìn cô đang đi về phía mình, ánh mắt dõi theo cô mãi cho đến lúc cô đứng ở trước mặt anh.
Anh nhìn thấy cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp như mang theo một ánh sao, một thứ ánh sáng xinh đẹp.
Anh bỗng dưng nhớ tới lúc ở trong núi này, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Khi đó tuyết còn đang rơi, cô mặc một chiếc áo khoác dày, có chút vụng về, nhưng gương mặt lại xinh đẹp đến rung động lòng người. Vẻ xinh đẹp đến mức không chân thật khiến anh cho rằng đó là ảo giác do anh tưởng tượng ra.
Tuy rằng chỉ là ảo giác nhưng khi cô ngẩng đầu về hướng anh cười một cái, nụ cười kia như đã thắp sáng sơn thôn xám xịt này, thắp sáng cuộc sống xám xịt của anh ở nơi đây.
“Anh ba"
Trình Ninh gọi anh, nhìn thấy sắc mặt anh, lông mày ban đầu giãn ra lại hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, dịu dàng nói: “Anh Ba, anh ăn cơm chưa? Em đi lấy cho anh một bộ bát đũa, tối nay chúng ta ăn sủi cảo a."
“Không hỏi về tình hình công xã bên kia sao?" Anh hỏi.
Trình Ninh cười nói: “Loại chuyện này anh nhất định sẽ xử lý tốt, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ nói chuyện đó với em để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em."
Cô chưa bao giờ nghi ngờ về năng lực của anh.
Bị Triệu Chi và Cố Cạnh Văn ám hại là chuyện ngoài ý muốn, hoặc có thể nói là anh chưa từng nghĩ tới trẻ tuổi như Cố Cạnh Vãn và Triệu Chi lại thâm hiểm ác độc như vậy, không tiếc lấy tính mạng người khác để hãm hại anh.
Tuy nhiên, chỉ cần anh ra tay xử lý, tuyệt đối sẽ giải quyết rất nhanh chóng.
Anh nói tiếp: “Chứng cứ Cố Cạnh Văn và Triệu Chi hợp mưu gϊếŧ người đã rất đầy đủ, Cố Cạnh Văn đã bị đưa đến trại tạm giam của công an huyện giam giữ chờ xét xử. Với tội mà anh ta phạm phải, ít nhất là hơn mười năm tù, còn Triệu Chi vì quá sợ nên sốt cao mấy ngày, đầu óc bị tổn thương, hiện tại tinh thần rất thất thường"
“À."
Cố Cạnh Văn được đưa đến huyện, Trình Ninh có thể hiểu, chỉ là không ngờ Triệu Chi vậy mà lại điên rồi.
Người phụ nữ này và Cố Cạnh Văn đều bỏ thuốc cho Chu Hùng, muốn anh ta quấy rối với cô, loại người có thể nghĩ ra được loại kế ác độc như vậy, cô sẽ không sinh ra một chút lòng trắc ẩn nào với cô ta.
“Được.” Anh nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất