Anh nắm lấy tay đang kéo áo anh của cô: “Đi thôi."
Trình Ninh bị anh nắm tay kéo đi về phía trước, bỗng chốc bối rối.
Việc nắm tay nhau chẳng là gì cả.
Nhưng mọi người đều ở đây, bà Hàn và Hàn đại ca đều ở trong sân.
Cô ho nhẹ một tiếng, giật giật tay thì anh lại nắm chặt hơn.
Trình Ninh cảm thấy anh có cái gì đó không đúng, nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi vẫn là quên đi, liền làm bộ tự nhiên cùng anh đi đến trước bàn.
Bên kia Thẩm Thanh đã để thêm một bộ bát đũa bên cạnh Trình Ninh cho Hàn Đông Nguyên .
Tất cả mọi người nhìn thấy hai người nắm tay nhau.
Nhưng đều mượn bóng đêm làm như không thấy.
Chỉ là khóe mắt Hàn Đông Chí giật giật, cuối cùng cũng phải nhẫn nại nhìn sang chỗ khác.
Bởi vì chuyện của Chu Hùng làm cho náo loạn, tất cả mọi người đều cảm thấy Trình Ninh bị kinh hãi, Hàn Đông Nguyên cũng bị kích động, hai người họ dính lấy nhau cũng là chuyện bình thường.
Bà nội Hàn và Hàn Đông Chí cùng với Tiểu Vũ ở trên núi cũng hơn một tuần,ở thêm công xã hai đêm nữa thì rời đi.
Trong những ngày này Trình Ninh hầu như luôn ở bên cạnh bà nội Hàn, cùng nhau đi thăm bạn cũ, cùng nhau trở lại những nơi đã từng đi qua, cùng nhau nấu cơm làm điểm tâm ăn, có gì thì ăn đó. Lúc chia tay rất không nỡ rời xa, bà nội Hàn nhìn Trình Ninh đỏ mắt, trong lòng đương nhiên cũng không thoải mái, nói: “Nha đầu ngốc, đừng buồn nữa, thư ký Từ không phải đã nói rồi sao, nếu cháu muốn trở về Bắc thành thì liền trở về Bắc thành ở. Đợi mấy ngày nữa công xưởng này gần xong thì trở về sống một thời gian đi.
Nói xong bà thở dài: “Bà cũng biết, nói thì nói như vậy, nhưng vẫn phải chú ý, tốt nhất là có thể lấy được chút hạn ngạch trở về thành phố thì tốt"
“Vâng"
Trình Ninh gật đầu đồng ý, bật cười nói: “Qua mùa hè cháu sẽ về ở.
Chuyện của Chu Hùng đã xảy ra sớm hơn so với dự định, vậy chờ qua đợt lũ lụt này cô cũng không cần lo lắng, cũng không cần thiết nhất định phải ở lại đây nữa.
Cảm giác đó thực sự rất tuyệt, khi có thể đi đến bất cứ đầu mà bản thân muốn, làm bất cứ việc gì mà bản thân muốn làm.
Dáng vẻ xinh đẹp của Trình Ninh khi cười lên ánh mắt như là có ánh sao lấp lánh, luôn có sức thu hút mạnh mẽ, nỗi sầu ly biệt lập tức bị phá tan, bà nội Hàn cũng nở nụ cười.
Nhưng mà khi bà nội Hàn quay đầu thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của cháu trai mình.
Bà thu lại nụ cười.
Trước kia bà cũng loáng thoáng nhận ra cháu trai mình thích Trình Ninh.
Nhưng khi đó bà thật sự cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy chỉ cần Trình Ninh và dì cô ấy đồng ý, đây đương nhiên là một chuyện tốt.
Nhưng trải qua chuyện của Chu Hùng, lại ở nơi này hai tuần, bà mới phát hiện, cháu trai đâu chỉ thích Trình Ninh, chỉ cần có Trình Ninh, sự chú ý của cháu trai gần như mỗi phút mỗi giây đều ở trên người cô. Mặc dù vẫn là một khuôn mặt lạnh lùng như trước đây nhưng bộ dạng như như thế này đúng là hận không thể bỏ người vào trong túi cất đi mới yên tâm.
Bà cũng thật sự không thể ngờ đứa cháu trai từ nhỏ đã nghịch ngợm khó quản lý này, vậy mà lại có thể thích một người đến mức độ này.
Bà thở dài, sau đó nghiêm túc nói với cháu trai: “Nguyên Tử, bà biết con đang căng thẳng, nhưng cho dù hai con ở bên nhau, cũng không nên cả đời đều ở lại đây."
Đưa bà nội Hàn và mọi người lên xe lửa, quay trở lại công xã cũng đã gần đến giờ cơm trưa, hai người cùng nhau về nhà Hàn Đông Nguyên nấu mì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất