Lúc bọn họ đưa bà nội Hàn và anh cả Hàn về rồi trở lại cũng chỉ mới hơn mười giờ thôi, anh nấu mì, ăn cơm trưa nhiều nhất cũng chỉ hơn mười một giờ, sau đó ăn được hai miếng thì dây dưa với nhau, vậy là đến giờ, đã qua mười hai tiếng rồi sao?
Thảo nào cô mà cảm thấy đói, cả ngày hôm nay, buổi sáng chỉ mới ăn một chút đồ, bữa trưa ăn mì cũng chỉ ăn được hai miếng mà thôi.
Vừa rồi còn tiêu tốn nhiều sinh lực như vậy...
Cô nghĩ đến đây thì vô cùng tức giận nhìn anh một cái.
"Ánh mắt của em là sao?”
Anh bắt được ánh mắt của cô, không hiểu sao lại có chút buồn cười, nói.
Giọng anh khàn khàn còn xen lẫn với chút hương vị gợi cảm.
"Anh là hồ ly tinh nam sao?” Cô nói.
Hàn Đông Nguyên sửng sốt.
Cách so sánh này của cô thật sự có chút ngô khoai lẫn lộn, đương nhiên, anh thoạt nghe thì lập tức "???", cái gì vậy?
Đối với một người có tính cách như anh, tất nhiên, thoạt nghe người khác nói là hồ ly tinh nam, ắt sẽ cảm thấy đây chắc chắn không phải lời khen, nhưng anh lại phản ứng rất nhanh, hồ ly tinh là ý gì thế?
Anh bật cười, đưa tay vuốt ve cánh môi cô, nói: "Thích không?”
Trình Ninh cũng lười gạt tay anh ra... Không còn đủ sức nữa. Nhắm mắt lại, nói: "Có thể hút sinh lực của người khác”
Suy nghĩ một chút lại nói: "Không phải hồ ly tinh, là sói, nói là dịu dàng nhưng thực chất lại ăn thịt người ta mà không thèm nhỏ xương”
Cô tin được anh mới là lạ!
Hàn Đông Nguyên lại sửng sốt một lần nữa, sau đó ôm lấy cô thấp giọng bật cười.
Trình Ninh thật sự là tức giận mà không xả đi đâu được, buồn cười lắm hả?
Cô không cảm thấy buồn cười chút nào hết!
Cô đẩy anh ra, nói: "Em ngủ tiếp đây”
Rất đói, nhưng vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, không muốn di chuyển chút nào.
Anh vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng nói: "Vậy em ngủ đi, để anh đi làm hai quả trứng chần, lát nữa gọi em ra ăn”
Dịu dàng đến kỳ lạ.
Trình Ninh nhắm mắt lại.
Cho dù là vừa mệt vừa buồn ngủ, cô cũng không thể không cảm thán, Hàn Đông Nguyên lúc này đâu phải là những Hàn Đông Nguyên trong trí nhớ đó?
Cho dù là anh trước khi cô chết, hay là anh sau khi cô chết, đã có khi nào cô thấy được anh như thế này đâu?
Cho nên, thật sự là đã ngủ rồi, thì sẽ không giống trước nữa sao?
Từ này vừa nảy ra trong đầu, cô lập tức cảm thấy mình cũng thật biến thái.
Kéo chăn mỏng lên, chẳng quan tâm trời mùa hè nóng nực ra sao, lấy chăn đắp cho bản thân rồi trượt xuống giường, ngủ luôn.
Hàn Đông Nguyên nhìn dáng vẻ cô như vậy thì rất buồn cười, cũng không nói gì, chỉ nghiêng người hôn lên tóc và vành tai cô, nói với cô một câu "Vậy chờ anh quay lại", rồi xuống giường đi nấu đồ ăn.
Trình Ninh lại run lên trước câu nói kia của anh, người tỉnh táo hơn đôi chút, đến khi anh rời đi cô cũng đã không muốn ngủ nữa.
Cô nằm một lúc, nóng đến hốt hoảng, vén chăn lên ngồi dậy, dựa vào thành giường ngẩn người nhìn đèn dầu hỏa trên bàn.
Thật ra, sau khi xấu hổ hoang mang, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tất nhiên cô cũng phát hiện ra sự bất thường của Hàn Đông Nguyên.
Ban đầu cô cho rằng là vì chuyện của Chu Hùng, nhưng bây giờ lại cảm thấy không phải.
Chuyện của Chu Hùng đã trôi qua lâu như thế, mọi chuyện cũng đều đã được giải quyết xong, cho dù có khiến anh phát điên thì cũng không phải kiểu phát điên này.
Cô cảm thấy hình như anh đang cố đè nén một cảm xúc gì đó, mà càng dịu dàng, sự đè nén lại càng mạnh mẽ hơn.
Động tác của Hàn Đông Nguyên rất nhanh, lúc Trình Ninh còn đang suy nghĩ lung tung, anh đã bưng bát tới rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất