Một bát trứng chần nước tương, thêm cả một bát mì nước tương cùng với đậu phụ khô và thịt bằm mà cô thích.
Ngửi thấy mùi trứng chần và mì nước tương đầy nóng hổi bay tới, đúng là Trình Ninh thật sự đói bụng.
Anh bê đến trước giường, Trình Ninh bèn nói: "Đặt lên bàn đi, để em qua ăn”
Hàn Đông Nguyên đề đồ lên bàn, xoay người lại ôm cô qua.
Trình Ninh: “…”
Cô cũng không còn sức mà tranh luận với anh, cứ mặc cho anh làm, xem rốt cuộc anh có thể làm tới mức độ nào.
Sau đó anh ôm cô ngồi xuống, lại cầm đũa gắp thêm một miếng trứng cho cô ăn.
Trình Ninh: "...”
Cô không ăn, chỉ nhìn anh, nhìn một lúc lâu, sau cùng mới không nhịn được nói: "Anh ba, có phải anh chịu kích thích gì đó, hành vi thất thường cực kỳ nghiêm trọng đấy?”
Hàn Đông Nguyên: "???”
Anh hỏi: "Sao vậy?”
Trái lại, biểu cảm hết sức bình tĩnh.
Trình Ninh bất đắc dĩ: "Anh còn hỏi sao ư?”
Anh tiếp lời: "Ăn trước đi, ăn xong rồi anh sẽ nói”
Trình Ninh cúi đầu tự cầm thìa múc một miếng trứng bỏ vào trong miệng.
Hàn Đông Nguyên yên lặng buông đũa xuống, nói: "Không phải em vẫn bảo tính khí anh không tốt, thích người dịu dàng một chút sao? Anh nói với em, anh cũng có thể làm được điều đó. Em ở bên anh, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi, anh đã nói rồi, chỉ cần em ở bên cạnh anh, em muốn gì, anh cũng sẽ cho em”
Giọng điệu bình thường, vẻ mặt điềm nhiên.
Nhưng Trình Ninh lại sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó không hiểu sao, nước mắt bất chợt chảy xuống.
Hàn Đông Nguyên thấy cô đột nhiên bật khóc thì hơi sửng sốt rồi đưa tay lau cho cô, gọi cô: “Ninh Ninh". Anh hỏi cô: “Sao vậy?”
Trình Ninh cũng không biết mình bị làm sao.
Có lẽ là do giữa màn đêm tối mịt, anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó nên khiến cô khó chịu.
Anh luôn kiêu ngạo như vậy.
Ngay cả khi anh giả vờ nói bằng ngữ điệu thong dong và bình thản nhưng thế thì vẫn quá nhún nhường, Anh hơi do dự, duỗi tay ôm cô vào lòng, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành cô, nói: "Xin lỗi, tối qua dọa em sợ rồi phải không? Được rồi, em đừng khóc, sau này anh sẽ không làm thế nữa, chỉ làm những chuyện em thích, nhé? Do hôm qua anh không nhịn được...”
Anh quá thích cô.
Nhưng lại không thể làm gì hơn, chỉ có thể không ngừng hôn cô và nghe cô liên tục gọi mình là “anh ba”. Cõi lòng như có một cái hố không đáy, chỉ vậy mới có thể hơi chút giải tỏa khát vọng nơi vực thẳm không đáy kia.
Cô nói đúng, anh thật sự có bệnh. Từ lâu anh đã biết mình có bệnh, vốn tưởng rằng sau khi ở bên cô, bệnh sẽ khỏi, không ngờ càng ngày càng điên cuồng.
Anh nghĩ không bao giờ có được thì cũng thôi.
Tính ra vẫn nhịn được.
Nhưng được rồi lại mất, xong bắt anh chịu đựng à?
Thế thì đánh giá cao anh quá.
Trình Ninh nghe ra giọng điệu của anh có chút khó chịu và tự trách, mặc dù chuyện tối qua vẫn còn khiến cô sợ hãi, nhưng khóc một trận cuối cùng cũng trút bớt kha khá...
Thật ra cô không già mồm cãi láo đến vậy.
Nhưng, anh cũng hơi đáng sợ rồi.
Cô lau nước mắt rồi nhỏ giọng nói: “Anh đừng khiến bản thân phải chịu thiệt thòi.”
Thấy cô ngừng khóc, giọng Hàn Đông Nguyên dịu đi, trái tim anh mềm nhũn.
Anh nói: "Anh thiệt thòi chỗ nào? Là anh tự nguyện, nhưng có lúc anh thực sự không kiềm chế được bản thân, nhưng em yên tâm, dù anh không khống chế được mình thì anh cũng quyết không làm chuyện tổn thương đến em. Trước khi kết hôn anh chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện không nên làm.”
Thật ra, đối với một linh hồn đã từng phiêu đãng mấy chục năm như cô mà nói, chuyện anh làm tối hôm qua có khác gì làm tới bước cuối luôn đâu?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất