Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng hầu hết vẫn cảm thấy không cần thiết.
Năm nào nước ở suối Đông Sơn cũng dâng cao, nhưng chưa bao giờ ngập đến nhà của dân làng.
Trình Ninh không quan tâm đến nghị luận của mọi người, Cô cũng lấy một thanh gỗ chỉ vào những ngôi nhà được đánh dấu vàng, nói: “Còn những nhà được đánh dấu bằng màu vàng, địa thế cao hơn, cách mực nước một đoạn, nhưng nếu anh chị không yên tâm vẫn có chuyển đến lớp học hoặc kho chứa gỗ, cứ đến chỗ cô Mã và thầy Chu đăng ký là xong. Việc này tạm thời do cô Mã và thầy Chu phụ trách, ở thế nào, sắp xếp chỗ ở ra sao, muốn trợ giúp hay ủng hộ gì, cũng đều có thể tìm cô Mã và thầy Chu.”
Cô Mã và thầy Chú chính là Mã Đình Đình và Chu Tiên Khai hiện đang làm giáo viên tiểu học ở đại đội. Đang trong kỳ nghỉ hè, hai người rảnh rỗi, có thể hỗ trợ việc này.
Rất nhiều thôn dân cảm thấy phiền phức, không cần thiết, nhưng bởi vì Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh năng lực xuất chúng, mọi người có lòng tin khó giải thích được với họ. Vậy nên trừ một số nhỏ không chịu di chuyển, muốn trì hoãn, hoặc cảm thấy thực sự bất tiện thì hầu hết người dân trong thôn vẫn chuyển giường tre hoặc giường ván khăn gói đến lớp học vào chiều nay.
Ngày 26/7 sáng đổ mưa to, tới trưa thì ngừng.
Ai nấy đều rất vui.
Trận mưa to này cực kỳ dai dẳng, dưới sự sắp xếp của Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, hơn một tuần nay đại đội và xưởng đều quản rất nghiêm, đúng là hít thở không thông.
Nhất là mười mấy hộ thôn dân dọn đến phòng học ở kia, hai phòng học này ở mười mấy nhà năm sáu mươi người, người già trẻ nhỏ, ồn ào cãi cọ bực hết cả mình, buổi tối căn bản là ngủ không ngon.
Trời quang nên có người tìm Mã Đình Đình và Chu Tiên Khai hỏi có thể dọn về nhà mình ở hay không.
Đã mấy ngày rồi, nước cũng không ngập đến nhà bọn họ, nhà mình đang yên đang lành không ở, mấy chục người chen chúc trong phòng học vừa ầm ĩ vừa hôi rình, ai ngu vậy.
Mã Đình Đình và Chu Tiên Khai bị quấy rầy đến mức đau đầu, hai người bèn chạy tới hỏi Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên.
Trình Ninh đang đứng trên sườn núi nhìn xuống suối Đông Sơn phía dưới.
Hàn Đông Nguyên đương nhiên là ở cùng cô.
Lúc này trời quang, bên dòng suối Đông Sơn đang có không ít thôn dân bận rộn, có người đang giặt quần áo, có người lấy sọt vớt cả?
Dòng suối nhỏ sau cơn mưa là thời điểm tốt nhất để bắt cá.
Tuy trong đại đội có rất nhiều quy định. Nhưng đó là nhằm vào trong lúc mưa to, trời lúc này đã tạnh ráo rồi.
Chu Tiên Khai và Mã Đình Đình tìm được hai người họ. Chu Tiên Khai nói: "Anh, chị, hai người ở đây thanh tĩnh, nhưng chúng em bị đám người ở phòng học kia làm đau đầu không chịu được.”
Hàn Đông Nguyên không thích Chu Tiên Khai gọi Trình Ninh là "em gái", Chu Tiên Khai trực tiếp gọi cô là "chị", lần này Hàn Đông Nguyên ngược lại không lên tiếng.
“Chuyện gì?”
Trình Ninh thuận miệng hỏi anh ta.
Cô thật sự thuận miệng hỏi, dù sao chỉ cần sống sót là được, ở có thoải mái hay không cô mặc kệ.
"Chuyện gì?”
Chu Tiên Khai “à” một tiếng: “Cãi nhau nhiều lắm, hôm nay hai người này đánh nhau, ngày mai người kia ngáy làm phiền hắn, còn có mấy chục người, có chân thối, có buổi tối không chịu ngủ... Nhưng hôm nay mọi người đều chạy tới chỗ em hỏi chung một vấn đề, hỏi dọn về nhà được chưa?
Mặt Trình Ninh từ đầu chí cuối không chút thay đổi, nghe xong hết sắc mặt lại xấu đi trông thấy.
Chu Tiên Khai cảm thấy đúng là gần mực thì đen, thanh niên trí thức Trình hồi đầu thân thiện lắm, bây giờ ngày nào cũng ở chung với Hàn Đông Nguyên, sắp y chang Hàn Đông Nguyên rồi.
Chu Tiên Khai hiếm khi thở dài, nói: “Chị, nếu họ muốn về thì để họ về đi. Nghe họ nói hè năm nào cũng mưa, nhà ướt sũng nhưng có xảy ra chuyện gì đâu? Tốt hơn là mấy chục người chen chúc trong một cái phòng, quan trọng là mùa mưa rất dài, phải đến tháng chín mới đỡ, chẳng lẽ ngày nào cũng phải chui rúc trong cái phòng học đó?”
“Không được.”
Trình Ninh từ chối thẳng thừng, nói: “Mấy ngày nay thời tiết lặp đi lặp lại, trời quang mây tạnh chỉ trong chốc lát thôi, tối nay có khi lại mưa to nữa. Cứ trấn an họ trước, qua hai ngày nữa lại nói. Cứ nói tôi tuổi còn nhỏ, chưa từng thấy lũ lớn như vậy bao giờ, rất đáng sợ, bảo họ thông cảm một chút, ráng ở thêm hai ba ngày nữa, chờ trời quang đãng, tôi về công xã, họ cũng tự do.”
Cái gì cần nói đều nói hết rồi, nhưng vô ích.
Họ cảm thấy cô vô lý thì cứ cho là vô lý đi.
Chu Tiên Khai: "…“
Anh ta thật sự bị cái lý do qua loa này của Trình Ninh làm cạn lời.
Chu Tiên Khai nhìn Hàn Đông Nguyên.
Hàn Đông Nguyên chẳng tỏ vẻ gì, nói: “Cứ nói như thế.”
Chu Tiên Khai: “...”
Anh à, anh có cần phải chiều nóc nhà của anh đến vậy không?
Anh ta còn muốn nói gì, nhưng Mã Đình Đinh đã kéo anh ta lại rồi nói: "Đi thôi, không phải anh giỏi ăn nói lắm à? Chúng ta cứ nói vậy đi, tự do phát huy, có bao giờ anh thấy Ninh Ninh làm chuyện uổng công vô ích chưa?”
Chu Tiên Khai: "…“
Thực ra thì rất nhiều.
"Được rồi.”
Chu Tiên Khải có chửi thầm bao nhiêu thì hành động vẫn tuyệt đối đứng về phía Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh: “Đi, chúng ta về nói.”
Khi Chu Tiên Khai và Mã Đình Đình quay lại lớp, nói như thế, mọi người tự nhiên ồ lên.
Có một số dân làng chưa từng đến nhà máy, cũng không có quan hệ gì với Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên, họ cảm thấy đặc biệt khó chịu, hóa ra con nít ở Tựu Thành này yếu ớt vậy, chưa từng thấy xảy ra lũ lụt, đây là lần đầu gặp lũ, liền trở nên rối loạn.
Các cô cậu sợ lũ nên giày vò chúng tôi à?
Nhiều người lẩm bẩm trong lòng muốn thu dọn đồ đạc và trở về nhà của mình.
Đặc biệt là gia đình Chu Đại Thuận, bác cả của Chu Hùng, thu dọn đồ đạc rất nhanh chóng.
Vợ Chu Đại Thuận đã sớm không nhịn được nói: “Ồ, kia là ai nha? Tổ tông đâu rồi? Chỉ vì họ sợ mà chúng ta phải lôi cả nhà ra khỏi nhà, mấy chục người như chạy nạn, ngủ trên một chiếc giường lớn, cho cô ta chơi đùa sao.”
“Xưởng trưởng các người cung phụng cho cô ta, các người cũng cung phụng cho cô ta. Nhưng tôi không muốn thuận theo cho cô ta đấy. Ở nơi này, ai thích ngủ thì ngủ, dù sao chúng ta cũng không ngủ, giường lớn nhà mình không ngủ, sao lại chạy đến đây chịu đựng chứ!”
Mã Đình Đình nhìn mặt vợ Chu Đại Thuận, sắc mặt trở nên tức giận.
Tính tình cô ấy vốn đã không tốt lắm, cô ấy từ lâu đã tức giận vì những người dân làng này làm ồn mỗi ngày, cho dù các người không hài lòng, nhưng Trình Ninh làm như vậy là vì chính mình sao?
Cô ấy nói với vợ Chu Đại Thuận: "Nếu không thích ngủ thì đừng ngủ. Không ai bắt bà phải ngủ ở đây cả. Hãy dọn ra ngoài đi. Có rất nhiều người ở trong làng, nhà bị dột muốn ngủ ở đây đấy!”
Nói xong, cô ấy nhìn mọi người nói: " Xưởng trưởng Hàn và chủ nhiệm Trình là người như thế nào, trong lòng mọi người chắc cũng rõ, bọn họ vì đại đội chúng ta, vì làng của chúng ta, đã làm những gì, lẽ ra mọi người phải nhìn thấy điều đó chứ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất