"Nhưng còn các người thì sao? Xưởng trưởng và Chủ nhiệm Trình đã làm rất nhiều để mọi người được vào nhà máy Đại Đội Thượng Hàn. Các người đã làm được gì cho họ chưa? Hay là chỉ ở đây oán trách, nói xấu, chửi bới thôi à?”
Cô ấy nói, tròng mắt và mũi đau nhức nhưng cô ấy không muốn khóc trước mặt mọi người, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn vợ Chu Đại Thuận, cay đẳng nói: “Bà muốn ra ngoài thì cút đi. Người như các người, không biết xấu hổ, cũng dám “hắt nước bẩn” trước mặt Xưởng trưởng và chủ nhiệm Trình, làm sao lại có thể vừa hưởng thụ chỗ tốt vừa chưởi mắng? Biến đi, bà biến đi, tôi gọi người lấy chổi đuổi bà đi!”
Vợ Chu Đại Thuận đỏ bừng mặt, tức giận, nơi này rất tốt nhưng họ đã không nhận được bất kỳ lợi ích nào!
Đương nhiên là muốn mắng lại, thậm chí còn cào vào mặt Mã Đình Đình, làm sao một thanh niên trí thức, da thịt mềm mại, trói gà không chặt như Mã Đình Đình lại có thể bị bà ta cào?
Nhưng những người dân làng vốn được cô ấy cổ động giờ đều đứng về phía Mã Đình Đình như bị bỏ bùa. Những người dân làng vốn đã thu dọn chăn ga gối đệm đều im lặng đặt chăn ga gối đệm lại. Những người không có ý định đó rời đi lại càng trừng mắt hung dữ nhìn vào họ!
Như thể họ đã làm điều gì đó tàn ác và xấu xa!
Nhưng cô ấy có thể chiến đấu với nhiều người như vậy không?
Vợ Chu Đại Thuận chỉ biết dậm chân, lẩm bẩm mấy câu chửi bới như để trút giận rồi nói: “Đi thì đi, những gì cô nói còn hay hơn hát, giống như chúng ta đã được hưởng lợi rất nhiều từ cô vậy. Các người hiểu, nhưng tôi không hiểu. Nơi này như là heo cùng ngủ trên một giường lớn, tôi không có phúc hưởng. Đi thì đi.”
Vừa nói vừa kéo người đàn ông của mình lên, gọi con trai và con dâu bỏ đi.
Nhưng lần này, không một dân làng nào rời đi cùng họ.
Có người gọi Mã Đình Đình, nói: “Cô Mã, đừng tức giận.”
"Chúng tôi đều là những người thẳng tính, thô kệch, đầu óc không suy nghĩ. Chúng tôi chỉ lẩm bẩm vài câu vì cảm thấy mình đang phải chịu đựng ngủ ở đây, chúng tôi vẫn hiểu được lòng tốt của xưởng trưởng Hàn và chủ nhiệm Trình”
Vừa quay đầu nói với mọi người: “Ngủ thêm hai ngày nữa, ngủ thêm hai ngày nữa, thanh niên trí thức tốt bụng, quý trọng mạng sống của chúng ta, nếu không coi trọng nữa thì sẽ bị lũ cuốn trôi, vậy thì thật là đáng đời”
Viện Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh sống nằm ngay cạnh trường tiểu học.
Lúc này họ đang ở trên sườn núi, Chu Tiên Khai và Mã Đình Đình trở về, họ không nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng họ thấy gia đình Chu Đại Thuận đã thu dọn đồ đạc và rời khỏi trường tiểu học. Nhưng, không có người dân làng nào theo họ đi, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường.
Chiều tối, đúng như Trình Ninh nói, mây đen lại dần dần kéo đến.
Trình Ninh đang vẽ tranh trong sân.
Vẽ ngôi làng Thượng Hàn.
Hình ảnh trước mắt, có cả hình ảnh trong ký ức.
Bởi vì cô biết rằng sau trận lũ, cả ngôi làng sẽ không còn như trước nữa.
Cô muốn vẽ nó.
Mới phác thảo thô, vẽ được nửa chừng thì bầu trời bỗng tối sầm.
Cô ngước mắt lên, thấy đám mây đen đang tụ lại ở phía xa, càng lúc càng thấp, tim cô nhảy lên không hiểu sao, cô chuyển cặp đựng tranh vào phòng, lấy ô trên bàn, lao ra ngoài, rồi chạy về phía trên sườn núi.
Buổi tối và sáng sớm thường là thời điểm bên suối tấp nập nhất, sáng sớm sẽ có đoàn người giặt quần áo bên suối, buổi tối sẽ có nhiều người rửa rau, tắm rửa và vui chơi bên suối, khi thời tiết mùa hè oi bức, mọi người sẽ trực tiếp ra suối tắm rửa vừa thoải mái vừa sảng khoái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất