Trình Ninh lúc này mới quay đầu lại và nói: “Được rồi.”
Mã Đình Đình cùng Trình Ninh trở về phòng, Thẩm Thanh từ trong phòng mang theo mấy bộ quần áo, thay quần áo xong liền vào bếp nấu canh gừng.
Trực tiếp nấu vài nồi lớn.
Nhìn giỏ gừng được xếp gọn gàng trong bếp, Thẩm Thanh suýt rơi nước mắt lần nữa.
Khi lửa được nhóm lên, Thẩm Thanh, Mã Đình Đình trông coi bếp lò, Trình Ninh nói: "Tôi ra ngoài xem một chút.”
Mã Đình Đình đưa tay kéo cô, sau đó sợ hết hồn, kinh ngạc nói: "Nóng quá, Ninh Ninh, cô sốt rồi”
Trình Ninh lắc đầu, nói: "Tôi ra ngoài xem”
Bên ngoài gió lớn, mưa to, chẳng thấy gì ngoài khoảng sân tối om và những cây to bị gió thổi bay.
Cô bám vào tường đứng ở hành lang, tuy hơi choáng váng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sân cho đến khi cuối cùng cũng có một bóng người xuất hiện ở đó, cô nhìn thấy anh, thấy toàn thân anh ướt đẫm nước, sải bước về phía cô, cô thậm chí không biết người đó là thật hay là ảo giác của mình.
Cho đến khi người đàn ông đó lao tới trước mặt cô và hình như gọi cô vài lần, nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa, cô đưa tay ra nắm lấy anh, tay anh vừa lạnh vừa thô ráp nhưng cũng vậy mạnh mẽ và chân thật. Cô mới nghĩ đây là thật, anh quay lại, sau đó rốt cuộc ngất đi trong vòng tay anh.
Trình Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu.
Cảm giác như cả một đời người đã trôi qua, lâu đến mức khi tỉnh dậy, cô không biết mình đang ở đâu, cũng không thể nhớ được mình ở đây khi nào và tại sao ở chỗ này.
Sau khi mở mắt ra, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa một lúc lâu, rồi từ từ quay đầu lại nhìn xem mình đang ở đâu.
Đây là một căn phòng xa lạ.
Tường trắng, mái trắng, ga trải giường trắng, quay người lại, có vài chai lọ, dụng cụ trên một chiếc xe đẩy, và một chai nước muối treo ngược bình cao, ngay trước giường cô, rồi một tấm rèm dài màu trắng, che bên trong và bên ngoài.
Đây là phòng bệnh bệnh viện?
Trình Ninh ngơ ngác nhìn quanh phòng, vô thức đặt tay lên giường muốn ngồi dậy, sau đó cô cảm thấy tay đau nhói, đầu choáng váng, cô ngã xuống giường, sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, cô cúi đầu nhìn tay trái và tay phải, mới phát hiện một tay của mình được quấn một lớp băng dày, trên lưng có một cây kim treo ngược.
Cô đang ở bệnh viện.
Tại sao?
Cô cảm thấy như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng nhưng lại không biết đó là gì.
“Bác sĩ, con bé rốt cuộc bị sao vậy, con bé cứ ngủ như vậy mấy ngày liền, cho dù tỉnh lại cũng không nhận ra người nào, cũng không nhớ rõ gì".
Một giọng nói đè nén vang lên từ phía sau tấm màn. Là cô.
Sau đó cô nghe thấy một giọng nam nói: “Việc não bộ cô ấy bị va chạm và mất trí nhớ tạm thời hoặc mất trí nhớ trốn tránh do bị kích thích quá mức là chuyện bình thường. Giai đoạn này điều quan trọng nhất là để cơ thể cô ấy hồi phục trước, sau đó đợi cho đến khi cơ thể cô ấy hồi phục và tình trạng não cũng được phục hồi, từ từ quan sát.
Theo giọng nói, bức màn được vén lên. Đôi mắt của Trình Ninh gặp một bác sĩ già tóc bạc.
“Ninh Ninh”
Trình Ninh nghe thấy tiếng gọi và nhìn về phía người lên tiếng.
“Cô”
Vừa nói, cô nhận ra giọng mình khàn khàn và yếu ớt, như thể đã rất lâu rồi không nói chuyện.
“Ninh Ninh.”
Khi Trình Tố Nhã thấy Trình Ninh gọi bà, đôi mắt u ám và buồn bã của bà đột nhiên sáng lên, bà ngồi xuống trước giường và duỗi tay ra vuốt tóc Trình Ninh, thậm chí trong mắt hiện lên ánh lệ, nói: "Ninh Ninh,con tỉnh rồi à? Con có nhớ cô không?”
Cô cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó trong đầu cô hiện lên rất nhiều mảnh vỡ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất