Nơi này cách xa công xã, lũ lụt xảy ra, đường núi nhiều nơi bị tắc nghẽn, sáng nay mới tạm thời có thể cùng cộng công xã bên kia trao đổi thông tin.
Sáng nay, các phóng viên từ Bắc Thành, tỉnh thành đã đến cùng bộ đội cứu hộ, một số vật tư, vật tư y tế hôm nay mới được giao.
Ba ngày.
Trình Ninh sửng sốt.
Nhưng giấc mơ của cô kéo dài ba mươi ngày, có thể lâu hơn.
Nhưng giấc mơ đó chân thực đến mức cô có cảm giác như mình đã trực tiếp trải qua, chân thực đến mức cô vẫn không thể vượt qua được, trái tim cô vẫn xoắn xuýt, ngột ngạt và khó chịu, đau đớn đến mức khiến cô phải thở từng hơi, từng chút một.
Anh cầm bát thuốc, bảo cô uống.
Trình Ninh không muốn uống, lắc đầu nói: "Em không sao, chỉ cần uống chút nước là sẽ ổn thôi”
Hàn Đông Nguyên nhìn thấy cô như vậy, anh không đành lòng ép cô, đưa tay sờ trán cô lần nữa, trời đã không còn nóng nhưng vẫn lấy cho cô một viên thuốc hạ sốt, đưa cho cô uống rồi nói: “Vậy em nằm nghỉ đi, anh đi lấy cháo cho em”
Trình Ninh không nói gì.
Anh muốn đứng dậy nhưng cô vẫn giữ cổ tay anh, không buông.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trái tim của Hàn Đông Nguyên không khỏi thắt lại, đau đớn vô cùng.
Cô vừa mới tỉnh dậy đã uống nước lê rồi, cũng chưa vội ăn cháo. Thấy cô cứ quấn quýt lấy mình như vậy, sao mà anh nỡ buông cô ra đây?
Thế là anh lại ngồi xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, giọng dỗ dành: "Không sao rồi, đều không sao rồi”
Giọng nói khàn khàn.
Ngày cứu người hôm đó, trên người của anh cũng bị thương, nhưng mấy ngày nay vừa lo lắng chuyện nhà xưởng lẫn chuyện trong thôn, vừa chăm sóc cho Trình Ninh, gần như là không ngủ nghỉ được bao nhiêu. Trình Ninh sốt cao mãi không chịu tỉnh, lòng anh lo lắng như lửa đốt, lúc này cả người râu ria xồm xoàm, dáng vẻ tiều tụy, tình trạng không được tốt cho mấy.
Trình Ninh nhìn thấy anh như vậy, trong đầu lại chồng kéo hình ảnh của anh với anh của kiếp trước, nghĩ đến cảnh tượng anh của kiếp trước biết tin cô c.h.ế.t sẽ ra sao, cô chỉ cảm thấy đau lòng đến thắt lại.
Cô lại nhớ đến việc anh vào tù.
Thực ra trước đây cô luôn cảm thấy hơi khó hiểu, với năng lực của anh, dù bị người ta hãm hại đi nữa, cũng chưa chắc anh không thể tìm ra sơ hở để lật ngược tình thế.
Nhưng anh vẫn luôn giữ im lặng.
Thậm chí anh còn từ bỏ cơ hội biện minh cho mình.
Có lẽ vì cái c.h.ế.t của cô ở thời điểm đó mà trạng thái của anh đã không còn được bình thường nữa, có thể anh còn tự bài xích bản thân.
Trình Ninh nghĩ đến những chuyện này, đầu cô đau như búa bổ. Nghĩ đến nỗi đau mà cái c.h.ế.t của cô gây ra cho anh ở kiếp trước, trong lòng cô lại đau như c.h.ế.t đi sống lại. Nếu cô chỉ đơn giản quay về làm xáo động một hồi rồi cuối cùng để lại cho anh một lời trách móc, xong lại c.h.ế.t đi, thì không bằng cô cứ c.h.ế.t sớm đi còn hơn.
“Anh ba”. Cô nắm chặt lấy tay anh, nhưng thực ra cô cũng không có nhiều sức. Bàn tay còn lại đặt lên đầu mình, gương mặt lộ ra sự đau đớn.
Hàn Đông Nguyên nhìn thấy cô như vậy, vừa đau lòng vừa lo lắng.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng mình, một tay khác giúp cô xoa xóa đầu, hỏi cô: "Có khó chịu ở đâu không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Rồi anh lại dỗ dành cô: "Em thả lỏng một chút, đã không sao rồi, đều không sao rồi, anh ở đây, anh không sao. Xin lỗi, Ninh Ninh, sau này anh sẽ không để em lo lắng như vậy nữa, đều là lỗi của anh.”
Anh thực sự vừa tự trách vừa hối hận.
Trình Ninh nghe anh nói vậy, lại càng đau lòng hơn. Sau một hồi đau đầu, cô vùi đầu vào lòng anh, nước mắt tuôn như mưa.
Hàn Đông Nguyên nhìn cô khóc, đau lòng nhưng không biết phải làm sao.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất