Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Anh vỗ về rồi nói, "Em vừa mới tỉnh lại, không được khóc quá nhiều, anh vẫn luôn ở đây, mấy ngày nay ngày nào anh cũng ở bên em”

Lúc này, Trình Ninh mới dần dần bình tĩnh lại.

Hàn Đông Nguyên lại vỗ về cô, nói tiếp: “Anh đi lấy chút cháo cho em, ba ngày nay em không ăn gì rồi, bây giờ nhất định phải ăn chút gì đó.”

Ngày nào anh cũng nấu cháo rồi để sẵn đó, chờ khi cô tỉnh dậy là có thể ăn bất cứ lúc nào.

Anh dừng một chút lại nói: "Anh sẽ gọi Tôn Tri Mậu đến kiểm tra lại cho em”

Trình Ninh dựa vào l*иg n.g.ự.c của anh, nhưng vẫn không chịu buông anh ra, nói: "Anh ba, anh hôn em một cái đi”

Trong kiếp này của Hàn Đông Nguyên, từ khi họ ở bên nhau cho đến bây giờ, Trình Ninh chưa bao giờ chủ động nói anh hôn cô, lại càng chưa bao giờ bám lấy anh như vậy.

Anh luôn cho rằng tình cảm giữa hai người họ, là anh ép buộc cô, cô là người chấp nhận thụ động.

Trong lòng anh có đủ loại cảm xúc trào dâng, vuốt ve cô rồi cúi xuống hôn cô.

Cẩn thận từng li từng tí, từ mắt đến má rồi đến môi, không cần cô mở lời, anh hết sức dịu dàng yêu thương, chỉ sợ cô bị bệnh nên cảm thấy không thoải mái rồi lại càng làm nặng thêm bệnh tình của cô.

Nụ hôn như thể đã xa cách nhau mấy đời, nỗi lo sợ tận cùng, nỗi đau đớn khổ sở nếu không thể gặp lại anh một lần nữa trước khi ra đi, nên khi vào nụ hôn của anh rơi xuống khiến cho cơ thể cô trở nên run rẩy, dù đã không có chút sức lực nào, cô vẫn cố gắng đáp lại anh, Hàn Đông Nguyên cũng cảm nhận được, anh ôm cô càng chặt hơn, nụ hôn lại càng trở nên cẩn thận, từng lần lại từng lần nhẫn nại rồi tách khỏi, cứ an ủi cô như thế, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, anh nói với cô: "Em nằm nghỉ một lát, anh đi lấy chút cháo đến đút cho em, chỉ vài phút thôi, vài phút rồi sẽ trở lại ngay.”

Lúc này, Trình Ninh mới chịu buông anh ra.

Trình Ninh buông tay anh ra, nhìn theo anh rời đi, ánh mắt này khiến Hàn Đông Nguyên suýt chút nữa đã muốn bỏ luôn việc đi lấy cháo.

Nhưng mà cô đã hôn mê ba ngày, trong suốt khoảng thời gian đó chỉ gắng gượng uống chút nước và thuốc, một lát nữa là trời tối rồi, chắc chắn là không ăn gì được.

Hơn nữa, nếu không để Tôn Trị Mậu đến khám cho cô thì cũng không thể yên tâm được.

Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên đi ra ngoài, rồi lại đờ đẫn nhìn cánh cửa một lúc, sau đó mới từ từ nằm xuống.

Cô vừa nằm xuống, căn phòng lại trở nên trống trải, cô không thể tránh khỏi mà nhớ đến kiếp trước.

Đôi khi trong lúc mơ màng, cô thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, có phải cô vẫn còn ở trong kiếp trước hay không, kiếp mà cô có thân thể yếu ớt, người khác luôn đối xử với cô cẩn thận từng li từng tí, Hàn Đông Nguyên đã mất một cánh tay, bỏ rơi cô trở về quê, cho dù là nhìn vào tủ quần áo quen thuộc, cửa phòng quen thuộc, bàn ghế quen thuộc, trong lòng cô vẫn luôn mang theo một chút sợ hãi.

Cô nhắm mắt lại, kiềm chế bản thân không cho mình rơi vào trạng thái sợ hãi khủng hoảng nữa, để bản thân bình tĩnh lại.

Nghĩ về kiếp trước mà cô trải qua trong giấc mơ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đó có phải là một giấc mơ không, hay đó thật sự là ký ức bị thiếu đi của cô về kiếp trước?

eyJpdiI6InRXaDhUMmpTTGUyc0RYb1FtQXZOZXc9PSIsInZhbHVlIjoiZjlBSGJhM1FEZEtwczFZamQrR1l4TEI3OW01dHFMRmpRXC8yM1VZbXZsbnVCWXQyTFZCd0M2WjAyb3did3NJZmR0V2F0KzljYTRmWGNHQ3kxT0VaRXlSalFiRTdSeWY0VzZpMFRYQW5mVzMyZlNBRVNrOXFtM1FGVStzUmZMTGtZeGNUbTVHOURwOXh0ZEtFTnYrVU11RlJ5TWtaK1JQOFNRRUN6cjk3OXhhN1ppWno1bE91VjBjWW1HaEVuYkxranhCNW1mdFwvMTNWNklvd251XC9rYVVJQ2o5RWo2WVVyQTV1K0ZTRG5Ucm4xcmhKQ1gyXC9CRzVvTForU2J6dk9Qdm9mZmFQSW9hTDVtSks5K08zQmJJb3BtdytmNXE2QVRuYTUxTitQQ0FQbWlVRVVlSGw1dEtZaWZxeWo5bTdMUllwc1wva3hNUGJDY0pTbnRwdmk2YmdyMnJzTlBhVXJPXC81VkUxOGw4M0dNNmF2cG1NXC9Kb2M3S2oxRXJcLzlEWHlqK29LZ1FUclhzdjN0R1Fzb1wvak5CWEcyVklFRlJGbEFyNGtRQnl1NUJYTXN4b0pwekRuOHdGaFRKYWJEY09pKzR3ZEJ3dVl6NjVVanJ3WThHTU1QTkdaaFIwS2wxblB5ZkpjMHlRbUt2MklISkRyUmExajcyM3pZeER4WW5wN05VRER5eDhKb0QwdmRGK2YxcmIyNjNNMGdQa0hJeWlxdktXNENVK01LVkZDV2kxT1J2VE5wZzhVWktuNmJ6a1l0WlNOMHVZQVl2SkdXOGJWZGdKd1wvc1lTdldwVGFVOVFURkJxZ3liODUxYnVPdHBVU1NqV1c5cW5OUmx1N25XNjdtMng4cWtLeTc2V0xKRExCZEUwRHdEdHdES21hU09EM1lrZW5YNnRUTTNEc05ndE14RXhtQ0ZCS0J6WHB0N1dNTVAydVdseUI5RHBGclJoV1VOQzhDVnplRkJYQU9cL2NXYzJoTnBZMlBnaW9GaDkwbTFqK3FxQW9ZU0V0b2RmdGVpRmUiLCJtYWMiOiIwNTgwZTkzOGY5ZmQyZmYxNWVkZmEzYzc4NTM4M2NmMzI2OGQ0YmZhNGZiZmU0Y2FjYWU2NDFkMTY2NDExZDBmIn0=
eyJpdiI6InNzWEY0WnV6MUhkbjN0Z3hRaVZZbkE9PSIsInZhbHVlIjoibVlIeFBJNnVCMTBZR084WEhvbGhUMmFcL2pLZDJ3Y1VnVzBqaHdnZlE3ditabTM5RDVrelVUUjhsdEVWOW5KN2w0R1diZExjbUZJVGswc0tJV2tSUENwaFYrMnJOczF4TWdBRm5iWVppd2h3SFgrOXllMDFSbzRPazd5cVluZTBzelwvZEJQWk4xd2VKVXF3SndsMFZqUlwvbGxcL0xXRUJcLzVtY1Z0Y2xIOWlQZGtGUFBxempUR0lPSVpmSUh6OWJQWUtPaFwvZ0ZrRjRRZWp3XC9QTjFLZlwvWXVoK2x6UmZTcmlRVkZQcjZSU0xpU09NPSIsIm1hYyI6ImYzZGQ2MzZiYThkMzMzM2UwNTFlYmJkNGFiODg1MGY1MmZlZjE5Y2M2ZmEwNDkxMTViZTdlODgyMWM4NzhhMzgifQ==

Cô đột nhiên nhớ tới, những người này, ngoài trừ trong giấc mơ về kiếp trước, cả hai đời, cô chưa bao giờ gặp, nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ khuôn mặt của họ cho đến bây giờ, thậm chí họ mặc gì, dáng điệu nói chuyện, cả giọng nói của họ, cô đều nhớ rất rõ.

Ads
';
Advertisement