Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Vừa lúc nãy đỡ cô dậy thấy cô khẽ chau mày.

Trình Ninh thấy rất khó chịu.

Toàn thân đau nhức, đặc biệt là chỗ đó.

Nhưng cô cũng biết, nếu cô nói mình không thoải mái, tiếp theo anh nhất định sẽ làm gì đó, nên cô không muốn nói ra chút nào, chỉ nói: “Không sao đâu”

Và cô cũng biết đêm qua anh rất kiềm chế, sau lần đó anh cũng không chạm vào cô nữa, nụ hôn như vậy rõ ràng là chưa đủ.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài, màn chống muỗi đã được mở ra, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa, hai ngọn nến đỏ vẫn đang cháy, sáp nến dày đặc rủ xuống giá đỡ.

Ánh mắt cô rơi vào chiếc đồng hồ báo thức bên bàn, bảy giờ ba mươi lăm phút.

Cũng không phải quá muộn. Cô quay sang hỏi: “Anh không đi chạy bộ à?”

Anh từ trước tới giờ vẫn luôn có thói quen dậy sớm tập thể dục.

“Anh sợ em tỉnh dậy sẽ không nhìn thấy anh đâu”

Anh xoa xoa mặt cô nói: “Anh muốn lúc em tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy anh".

Người này thật là. Anh trước đây rõ ràng có tình tình nóng nảy xấu tính, nói chyện rất khó nghe, nhưng giờ đây khi nói về tình yêu lại đi vào lòng người như vậy.

“Anh ba”

Cô nhịn không được hỏi anh: “Anh bây giờ dỗ dành em như vậy, tại sao trước đây lại có ác ý với em?”

Dừng một chút, cô không khỏi tức giận nói: “Vậy nên, ngủ cùng nhau rồi liền không giống nhau sao?”

Hàn Đông Nguyên sửng sốt một chút, anh ôm cô vào lòng rồi cười khàn khàn sau đầu cô, sau đó thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, về sau anh sẽ luôn đối xử tốt với em, nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ như vậy. Anh sẽ đối xử tốt với em coi em như tâm can bảo bối ngay từ đầu, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, giúp đỡ em bất kì điều gì, chỉ cần em muốn là được, có được không?”

Trình Ninh sửng sốt. Kiếp sau, bọn họ đã có kiếp trước, liệu còn có kiếp sau không?

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh,trong đó có hình ảnh bọn họ lúc nhỏ, tưởng tượng anh nuông chiều cô giống hiện tại, trong lòng cô vừa đau xót vừa cay đắng, cô thì thầm “Ừ” rồi nói: “Vậy thì anh nhớ mang theo đến kiếp sau”

Hàn Đông Nguyên cười nói: “Đúng vậy, anh nhất định sẽ nhớ kỹ.” Kiếp sau, kiếp sau sau nữa. Anh lần nữa hôn cô.

Trình Ninh vẫn cảm thấy không khỏe, thực sự không muốn phải làm việc đó vào sáng sớm nên cô đẩy anh ra hỏi: “Vậy anh thức dậy từ sớm đều luôn ở đây à? Đã ăn sáng chưa?”

“Đã luộc trứng". Anh nói: “Những thứ khác anh bảo Liên Thịnh đi mua rồi, em muốn ăn không?”

Trình Ninh lắc đầu, cô quả thật có chút đói bụng, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.

Cô liếc nhìn cốc nước trên bàn, anh đưa tay ra cầm lấy rồi đút cho cô uống lần nữa, lần này Trình Ninh tỉnh lại, uống hết nửa cốc nước lê còn lại, sau khi uống xong cốc nước lê chua ngọt, cả người cô cuối cùng cũng tính là đã hồi phục được không ít tinh thần.

Anh đưa ngón tay cái lau vết nước trên khóe miệng cô, nói: "Hôm qua thì sao? Hôm qua thấy thoải mái không?”

Trình Ninh sửng sốt, cái gì mà thoải mái hay không? Ngay lập tức mặt cô nóng bừng lên. Anh, sao anh có thể nói những lời như vậy với giọng điệu tự nhiên như thế?

Còn muốn cô trả lời như thế nào?

Nhưng anh không cảm thấy mình vừa hỏi một lời kinh thiên động địa nào cả, anh nhéo nhẹ môi cô, ánh mắt thay đổi, không nhịn được tiến tới hôn cô lần nữa, nói: “Hôm qua là lần đầu tiên của em, anh có quá thô lỗ không? Em có khó chịu không? Em đã khóc thật là lợi hại, nếu sâu quá lần sau anh sẽ cẩn thận hơn. Anh biết em thích anh dịu dàng hơn chút, nhưng mà về sau anh không thể kiềm chế được.”

Trình Ninh: “Thật, thật ra cũng không tệ”

eyJpdiI6IksydjgzT0dEdElDTld2ak91MFlcL3dnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjM0TGZrQTQwWDNhQUZLMnpLVlBabGp3MUI5TWNBSzZOcis4OHNVSTFTeHFpTXp5MDZranVROXo3b3BDXC9KNGU5bGxvUXNhd0hVUDJRYVJCbFR3bTRqWmJZcGZRU2VsOEFzQXRYc3V0eUpXNUhCb09qVTBScVozZEgwSm1VeERmMkZacFl0SnNyUEVsQjZKY0lrOUtwV3dKT0pWejNYa2VtYzVnNnZadmlmalllUG5ZZDJzdE80MFZHcWRHRVA3WXRrM1FQZWdPc0p3dk0yYzVaelFacE0zaWlEWWFGMXQ2R2VDS1NqZURlSDRCdWNmajYyNWdraTlLXC8wWGZKZ3VrZ3Q2TW92QzljZHprMFZVYkFZUENGN1MrWnVVTEh5N0tGU1VteHlFU1wvdWUwMUxQdFVCMEE2QWZVQUZ6SWVyTDViV1VvaTBkRmcwcE0xQXBcL0V0eHVwOGN0d3NWcHJQQXUrYTFSVlV4bDR1WXZscngyclBXNjM2Nk40Y1E1M3Vsbzk0UWE0NlFyYUp5c05XaWRldWFoOGJhNFExK1wvbzFVdnVtUHVXdVwvQ3ZUMTJJN1VBaHNTVXFQK1plVW1WVmZQOE1tdFhhRTZmUnJJOU1LdzNmNlNzWjFzTGNlUzk5Q0hSXC82emlcLzJmK2V0Sjh2Z1ErKzN6THEybzhIY21PdU4zUTVybElBbk9yWkdjOTBKTjZKdVlackNyOGdGb1pNbzBvcStVUUxcL2VSV2c4a0lQNzN3Y0VabkFLaTZkcUs0cHoxWnk0N1lVQXNGTXJBMjBrTVhtNXRzdFNCMWVBK0pkRGZwUmdYdHpxTUhHNW89IiwibWFjIjoiYzgxNDEzMGZmYmYyNTVjMjU3MGFkYWEwNThlYWM5NDkyYTU1OWNiMThmYWE3M2ZkOTJiYjRkZWM2YjNhMzhhOSJ9
eyJpdiI6IkRKb0JRWHVDa1lIdjZKSWdWNHMzM0E9PSIsInZhbHVlIjoiMThtWGVLOFlTdzFPUTE4U1N5Z3I4TjdwZjFRVEs4TzY0NTZDYzZ5Q3lxa2FUUm5TY3ZadnE2dEpLWFZcLzRmWHhRSmIzNGxxd2EzVXVrSHVSVlwvSmg3bzVUdlk3M2RWMnV4TzFPK1duSGNldz0iLCJtYWMiOiIzYzQ5NGMxZjdiMzg0N2E5ODJlZWMyZWFmNTlmZDI5NDg5MmM3ZDI0OTBhZTRmOGNkNGJiMDFmMmJjMzQxZGUzIn0=

Anh hỏi: “Là có thích hay không?”

Ads
';
Advertisement