Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Cho nên trong hơn hai ngày đi tàu hỏa, thì trên suốt chặng đường cô không hề nhàm chán, và cũng không có vấn đề gì liên quan đến sự an toàn cả.

Sáng sớm khi xuống tàu hỏa thì cô liền tìm một chiếc xe ba bánh để đi đến công xã Thạch Kiều, mãi đến hơn mười giờ sáng thì cô mới xuống xe được, giữa mùa hè nóng nực, sau hơn hai ngày ba đêm đi tàu hỏa, thì cuối cùng Trình Ninh đã quyết định trở về căn nhà của mình trước.

Trong nhà hiện tại vẫn còn người ở, có lẽ là một nhà ba người Hứa Đông Mai- Từ Kiến Quốc, hơn nữa còn có Liêu Thịnh, nhà Thẩm Thanh - Tôn Kiện. Mặc dù ký túc xá của nhà máy cũng đã được xây dựng rồi, nhưng ngôi nhà này bọn họ tạm thời vẫn có ở được, ngoài ra mọi người cũng đã quen sống ở đây rồi, cho nên bọn họ vẫn muốn tiếp tục sống cùng nhau ở đây.

Khi Trình Ninh bước vào sân thì mọi thứ vẫn còn đang yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu trên cây đang “ríu rít” kêu lên.

Nhưng cũng không phải là không có ai ở đó.

Cửa lớn đang mở, còn Thẩm Thanh thì đang ngồi trong phòng chính mà vùi đầu viết cái gì đó.

Khi Trình Ninh bước vào cửa, thì Thẩm Thanh liền nghe thấy động tĩnh, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên mà nhìn về phía cửa, thế là cô ấy đã giật mình khi nhìn thấy Trình Ninh vừa bước vào, hơn nữa cô ấy còn há miệng một lúc lâu mà không khép lại được, tiếp theo đó cô mới mở miệng mà hét lên "Ninh Ninh".

Trình Ninh: "…“

"Trước đây cô là người bình tĩnh nhất, vậy tại sao khi lên chức mẹ rồi thì cô lại trở nên mất bình tĩnh như vậy kia chứ.”

Trình Ninh đang cười nhạo cô ấy.

Sau đó lại hỏi: "Tiểu Oản Đậu đâu? Đang ngủ à?”

Thẩm Thanh mới sinh con gái Tiểu Oản Đậu được mấy tháng, cho nên cô ấy vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà mà không đi làm.

Trình Ninh mấy tháng nay vẫn chưa về, cho nên cô cũng chưa từng gặp qua Tiểu Oản Đậu.

"Ừ,”

Thẩm Thanh cười rồi nói: “Con bé vẫn còn nhỏ, ngoài trừ ăn thì chính là ngũ, trái lại thì sẽ đỡ lo lắng hơn, đúng rồi, sao cô lại đột nhiên quay trở lại rồi, cũng không nghe thấy xưởng trưởng nói gì hết cả.”

"Tôi không nói cho anh ấy biết, như thế này không phải tôi đang tạo bất ngờ cho anh ấy sao?”

"Bất ngờ sao? Tôi nghĩ nó gần như là một cú sốc!”

Thẩm Thanh vừa nói vừa rót cho Trình Ninh một ly nước, rồi nói: “Cô uống nước trước đi, rồi hãy đi thu dọn, tôi đi lấy nước, sau đó cô hãy đi tắm đi rồi hãy đi tìm xưởng trưởng nhé, bây giờ cô đã tự mình quay lại rồi, vậy thì vẫn nên trang điểm và ăn mặc chỉnh tề rồi hãy đi tìm anh ấy”

Trình Ninh mỉm cười, sau đó thì từ trong túi xách lấy ra một con búp bê cao su nhỏ rồi đưa nó cho Thẩm Thanh, mà nói: “Cái này cho đậu Tiểu Oản Đậu, cô lau nó một chút nhé, bởi vì tôi đã ngồi tàu mấy ngày rồi, bây giờ tôi đi tắm trước cho nên không thể đi gặp con bé được, vậy đợi tôi quay lại thì sẽ đi gặp con bé vậy”

Thẩm Thanh nhận lấy, rồi cười và nói: “Được rồi, được rồi, cô trước tiên hãy lo liệu cho mình đi”

Có Thẩm Thanh ở bên cũng tiện, sau đó Trình Ninh đi tắm nước bằng nóng, kế tiếp cô liền mặc lên người một chiếc váy hoa, để chuẩn bị đến nhà máy tìm Hàn Đông Nguyên.

Thẩm Thanh nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài rồi nói: “Đã mười một giờ rồi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, vậy không ấy cô hãy ở nhà đợi nhé? Đi tàu hai ba ngày rồi, cô không thấy mệt sao?”

"Không sao”

eyJpdiI6IittdkFCTGN6cjdlQ1NYdnZ1WCtBS1E9PSIsInZhbHVlIjoibjZtTVBCZW1iTHZ4YXdMQTNuTEo5djF6N3NwZzJST1h0KzZyOHJvdHFQTEpISWFSaVZ5STM2d3hFRUh4QUdIdnpQdWNjNXVDeCtQVDh6SEdPYTN2c0JDWkE3SG1VdnlLeHNXb2R2MjhKaGFIY01pdDRmbE12NmJkYmswUFl6ZlIydWNNMldCcVZ5QlFaZnhCZEVDb05FcVdrd3ZpZFVlcGUwbmQ0ZHNBMnlZNmdcLzB1dTVNQ2djNlVpeGNaYWtTa0Zob2I4MHFNM0lndUNYalB5dHhFSSs1bHpRK1ozaEwrdHI1M2NQRTBHSFFRSWNxUkFoMHRkdXpRVzA0THhRQ1wvc2RjUGpBcEtMMWRjQ0ZUOWpkZWI5YUZicFwvYjhxbDBaengrTmJDclAxKzVianVWSUI3XC9PUDhCekVXXC9IYWd0WnZTbThJcVhHNHorNEhQNG9lYUduTnRqNjk1emx6ZVA4VkQ3dlFcL24xSXFrPSIsIm1hYyI6ImM1YTBkOTg4NzliZTdhNzA0MDgyZGM0MTU5MDc2NjVlZjI1MjhkMjdkNTc1MGI1YWZhN2MzOTk4ZTQyYTYwNzQifQ==
eyJpdiI6IlpFemFzcUNHZjZYMm5FRFwvSTdGVlVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imx2MmswWGcyT2NlSHNVdWxIWTN5T0U0eFFoZlM1bklTbkdOU01zOUVOaUcyM1AwdlpXckUwZ1o2Sm4zVFN1XC9Gc2pcL1NGSmtoaXh2TG1vRzZmS1pVeGI1N3JnTjY3TzZmNko1WHZaS3FpWHBLM3d1QmpJUkdEUXRsb3hCTEdxSjlTY3ljOVI1dEZ0NFhYOGFiMUJWNFwvclVTVzF2NzFpTnJ6Mk5GdFJubUt5RWt6dVViWmRsRXhwaUN3ZVRGWUlDQkJ1cEErdWZ0RW9vK2xvY0ZOZ2N6RlBGZ1lMQXl2TlJKcHp6Z29yakgzSHkrUzlXNVZ6S1JMdkRKY1pXTm1HcTRvWlpiMVwvaTRPa2xtUXRLRjJHWTRNQ1J5c3lSMVIzM1FWSk5XMDZWM2xNdz0iLCJtYWMiOiJkYWUwNmQzMTM4YTI5NmU0YWJhYWI2YTVlN2ZkY2NmNGY3MDA0NTM2Y2RmZTRhMjBlMTUxOWE5NDRlMzhiOGFlIn0=

Trình Ninh cầm dù mà thướt tha đi tới, khi nhìn thấy thanh niên gác cửa là người mới, cho nên anh ta sẽ không quen biết cô, thế là khi anh ta nhìn thẳng vào cô, thì đã không trực tiếp cho cô đi vào, ngược lại còn lắp bắp nói: "Này, Này, vị đồng chí này, cô tìm ai vậy?”

Ads
';
Advertisement