Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Bà kéo tay của Trình Ninh, nói: “Dì từ trước đã luôn nghe Thanh Thanh nói, nói nếu không có cháu, nó cũng không biết làm ruộng đột nhiên lại biến thành ngồi làm việc ở văn phòng rồi, sau đó lại cùng tiểu Tôn cùng nhau về công xã, nó đã kể cho dì nghe, cháu không những giúp nó vào làm việc ở văn phòng mà còn học từ cháu được rất nhiều thứ.”

“Lần đầu tiên nghe nó kể về cháu, dì đã nghĩ, ai da, thật là một cô bé mạnh mẽ và có năng lực, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại tốt bụng như vậy, thực sự không biết trông là người như thế nào. Thật trùng hợp, A Tự nhà chúng ta lại cưới chị hai của cháu, nó rất tự hào về em gái mình và lúc nào cũng hết lời khen ngợi cháu, dì thật sự càng ngày càng tò mò... “

“Bây giờ gặp cháu rồi, ôi, thật sự không ngờ rằng, cháu lại nhỏ nhắn, trẻ trung và xinh đẹp như vậy thật khiến người ta không thể rời mắt được.”

Thẩm Thanh với Phí Tự là anh em họ. Mẹ Thẩm là dì của Phí Tự.

Thẩm Thanh tính tình lạnh lùng, ít nói, Trình Ninh rất ngạc nhiên khi cô có thể khen ngợi Trình Ninh trước mặt mẹ, không ngờ Hàn Nhất Mai cũng khen mình trước mặt mẹ Thẩm, lại còn hết lời khen ngợi.

Trình Ninh có chút bối rối.

Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, Hàn Nhất Mai luôn thích thú khi làm hại cô.

Trình Ninh rất ngạc nhiên và xấu hổ trước lời khen bất ngờ của mẹ Thẩm, cô nói: “Dì, xin đừng khách sáo như vậy. Thẩm Thanh vào văn phòng công xưởng làm việc đều vì năng lực của cô ấy. Ngoài ra, cháu còn nghe chị hai nói, ở nhà họ Phí, dì đối xử tốt với chị ấy rất tốt, chúng cháu còn chưa cảm ơn dì.”

Cuộc sống của Hàn Nhất Mai ở nhà họ Phí rất tốt. Ngoại trừ việc nhà họ Phí là người tốt, biết điều, hào phóng và dễ gần thì việc này thực ra có chút liên quan đến Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh.

Bởi vì Thẩm Thanh là cháu gái của nhà họ Phí, Thẩm Thanh và Tôn Kiện đều là cấp dưới của Hàn Đông Nguyên, Thẩm Thanh rất biết ơn, thậm chí còn kính trọng Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, mẹ Thẩm trước đây không liên lạc được với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, tự nhiên đáp lại lòng biết ơn, cảm kích của mình lên người Hàn Nhất Mai, vợ chồng ông Phí cũng vì mối quan hệ này mà nhìn Hàn Nhất Mai bằng con mắt khác, họ đặc biệt yêu thương và khoan dung.

Sau khi mẹ Thẩm đến, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bà là người có kinh nghiệm chăm trẻ, thậm chí còn cung cấp bữa ăn hàng ngày cho mọi người, nhưng mọi người vẫn có tính tự giác, mỗi ngày đều thay nhau giúp mẹ Thẩm cùng nhau nấu cơm, làm việc nhà. Mọi người cùng nhau ôn tập, cùng nhau mua đồ nấu cơm, cùng nhau dỗ dành trêu chọc bọn trẻ vui mừng náo nhiệt, vui vẻ hơn so với những ngày bình thường rất nhiều.

Một tháng ôn thi trôi qua nhanh như chớp mắt.

Ngày 6 tháng 11, mọi người cùng nhau lên thị trấn, và tìm một nhà khách có điều kiện tốt gần đó để ở.

Năm nay thời tiết có vẻ lạnh sớm hơn, và thực sự có tuyết rơi vào ngày ngày thi đại học.

Những người trẻ tuổi đều thích tuyết, trận tuyết rơi dày đặc bất ngờ này càng làm tâm trạng của mọi người thêm hưng phấn và vui vẻ hơn.

Khi bước ra khỏi phòng thi sau bài thi cuối cùng, toàn bộ mặt đất đã được bao phủ một màu trắng xóa.

Trình Ninh hưng phấn chạy ra sân phía ngoài phòng thi,dẫm lên những dấu chân in trên tuyết, mỗi một bước chân đều được in dấu lại trên tuyết.

Cô quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên ở bên cạnh, liền thấy anh đang đứng đó nhìn cô.

Khoảnh khắc đó, cô chợt nhớ về ngày mình về quê cách đây những năm trước. Nói chính xác, đó là ngày cô gặp anh sau khi về quê.

Anh đang đứng trong sân trắng xóa, khoác lên mình áo khoác quân đội nặng nề, đầu đội mũ, cả người đều được bao phủ bằng những bông tuyết trắng, khi nhìn thấy cô anh cảm thấy như mình nhìn thấy ma vậy, với vẻ mặt kinh hãi và nghi ngờ...Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi cô trọng sinh.

eyJpdiI6ImRMcWx4bnQ3aHJENEUrSUE1XC9iUWFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhnaGw1MjM0K2VlTnRUUzdTMDVmbkpMZnhtWDZKU01BdGpMWk5odStiZG9pV3BcL2U1MDRVRTh2V01KZ1lVOXpNYW9saFcrWDlnaURcL2RSRU1Ud3M2bUE9PSIsIm1hYyI6Ijg5MGM1NDdlNWExNTY1NjBiMmQ2MDc5ZjFmNzM5NzMzMTM3MGVlYjRjOThkZjIzNDM5MzU0YmJlNTJkZjg1NmMifQ==
eyJpdiI6IlwvUmVNakNcL0xcLzhaWnZNczR1T2JiMlE9PSIsInZhbHVlIjoiYW9GUE03VzgrQnJDaFV3bkhjWStBRm9SdVF4QUNaVEhNZytxVklocnA1emkwRk03ZzJ5VjZhVldFelQwbnc0Z0RkOVI4Zmp4OG5CRU1kTlpvU1g3QWNcL3ZtR0w1dHNyNzk5eTRsVXJzNlZ4cmlzWExSeTJaUDFZM1VaRkt1Z0Z0ZzVGWWdhVlA1TTFRalg1UjJOa215ZDZYVU5lYnFjNHp6SytYdzBvWGdxMnduUnpqaUQwMnc5QW5VdEFNV2hOUzVHQmMxdUllb2NjcDZNZG9rdzVqbkpcLzNIV3FPWDY0OGR1ZGllSjJ3ZHJSUDI5QzQ1T3dNd1cwbjhtUGNMbEtuIiwibWFjIjoiYWRlYTRlZTdjZTc4N2EzMWI0MjliMmFmODBiMTUwNjZiNWE4NmJhMWVhOTM4MDdmMDdiMzU1YTE0MjEzYmYzNSJ9

“Anh” cô nói “Em thích anh”

Ads
';
Advertisement