Trình Ninh đầu tiên mỉm cười với Hàn Đông Nguyên, sau đó nói với mọi người: “Tôi và anh ba đã cùng nhau đi xem trường này, cũng khá thích”
“Tại sao không điền vào các trường học ở Bắc Thành?”
Tôn Kiện là người đầu tiên không kiềm chế được lên tiếng hỏi.
Tại sao không chọn Bắc Thành?
Thật ra Trình Ninh không nghĩ nhiều như vậy.
Chính là ở kiếp trước, sự nghiệp của Hàn Đông Nguyên trọng tâm vẫn luôn là ở phía nam, đầu tiên là ở Quảng Thành, sau đó là Thâm Quyến, bọn họ khẳng định sẽ vẫn luôn sống ở phía nam. Biết đâu anh ấy sẽ đến đó để phát triển ở kiếp này, dứt khoát học đại học ở đó để tránh tương lai sau này hai người bọn họ lại phải xa nhau.
Cô cũng khá là thích Quảng Thành.
Nhưng thật khó để giải thích điều này cho mọi người, nên cô chỉ nói đơn giản: “Tôi đã ở đó được hai năm và tôi khá thích khí hậu ở đó. Tình cờ là Đại học Quảng Thành có ngành mà tôi thích. Tôi đã đi giao lưu ở bên đó một thời gian, hơn nữa tôi cũng quen nhiều thầy cô, nên đã dứt khoát điền vào đơn.”
Nói như vậy mọi người đều có thể hiểu.
Liêu Thịnh rất ngạc nhiên khi biết rằng cả Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đều nộp đơn vào Đại học Quảng Thành, nhưng anh cũng không do dự lâu, khi về công xã điền nguyện vọng, anh lướt qua tờ thông tin tuyển sinh đại học và đã chọn Học viện Công nghệ Quảng Thành.
Đại học Quảng Thành đứng đầu cả nước và là một trong những trường đại học tốt nhất miền Nam, Liêu Thịnh tự mình nộp bài thi chẳng nhẽ lại không rõ? Cuối cùng anh đã tự biết lượng sức mình chọn một trường cao đẳng.
Mã Đình Đình rất tức giận khi thấy Liêu Thịnh không hề thương lượng với cô mà đã tự mình chọn trường ở Quảng Thành.
Liêu Thịnh thở dài nói: “Nếu em muốn hàng ngày được ở bên anh thì cùng chọn Quảng Thành đi, hoàn cảnh gia đình bọn anh cho dù em không đi qua đó thì chỉ cần nghe cũng biết rồi, nhà 3 gian, bố anh mẹ anh, anh cả và chị dâu còn có ba người con, chị hai cũng 3 ngày một lần mang theo đứa con 3 tuổi chạy về nhà, mẹ anh con người rất tốt nhưng lại hay thiên vị chị hai, em cho rằng lúc đầu tại sao anh lại lựa chọn về thôn quê, cho dù có mệt mỏi thế nào đi nữa cũng chỉ có một mình, ít nhất không có ai phàn nàn khi anh nằm, cũng cần thiết phải ngủ trong căn phòng cửa gỗ ngăn cách với phòng khách và còn có hai đứa trẻ chen chúc bên cạnh.”
Mã Đình Đình: “....”
Cô muốn nói nếu sau này họ kết hôn và có con thì sao?
Ai có thể giúp họ trông con?
Nhưng nghĩ đến những ngày đó, cô dựng tóc gáy... Thật ra mà nói, những năm đầu mới về quê thực sự vất vả, nhưng hai năm trở lại đây này cũng không quá tự tại.
Nghĩ đến Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đều sống ở Quảng Thành, rồi lại so sánh với những ngày tháng ở Bắc Thành, bỏ đi, vẫn là chọn Quảng Thành vậy.
Chuyện hai người kết hôn rồi sinh con dù gì cũng phải đợi sau khi tốt nghiệp đại học rồi tính.
Cứ như vậy, Mã Đình Đình cũng đã nộp đơn vào một trường đại học ở Quảng Thành, nhưng cô lại nộp đơn vào Đại học Sư phạm Quảng Thành.
Liêu Thịnh thấy cô thật sự đã nộp đơn vào trường đại học Quảng Thành, gãi đầu lưỡng lự không nói nên lời, Mã Đình Đình nhìn thấy vậy liền hỏi anh: "Sao vậy?”
Liêu Thịnh cứng ngắc xoa mặt nói: “Thật ra lúc anh làm bài thi, thật sự làm không được tốt lắm, gần giống như việc nộp giấy trắng vậy, em điền nguyện vọng theo anh, anh cũng thấy không vững tâm”
Mã Đình Đình: “...”
Mã Đình Đình cảm thấy rất tức giận.
Trình Ninh chuẩn bị rất tốt, đương nhiên làm bài thi tốt, Hàn Đông Nguyên luôn không làm gì nếu anh ấy không muốn làm, đã làm rồi thì đều sẽ không phải việc khó gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất