Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Về quê chỉ một năm, anh đã trở thành chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức của công xã và xưởng trưởng xưởng sản xuất đồ nội thất của xã, đồ nội thất do anh làm ra được bán cho Bắc Thành ở phía bắc, và Quảng Thành ở phía nam. Toàn bộ thanh niên trí thức công xã huyện Hợp ai cũng biết.

Được rồi.

Vợ của anh thật sự rất đẹp.

“Anh ba”

Trình Ninh cũng không thu tay về, trách anh : “Nơi này nhiều người như vậy.”

Cũng không hỏi anh làm bài thi như thế nào, đây đã là bài thi cuối cùng, hai ngày trước những gì nên hỏi đều đã hỏi hết.

Dù sao Trình Ninh kỳ thực cũng không có chấp niệm anh đi học đại học, ở kiếp trước, anh đã phải ngồi tù mười năm nhưng điều đó không ngăn cản anh đạt được trình độ mà người khác phải ngưỡng mộ trong sự nghiệp.

Liêu Thịnh nhìn hai người dính chặt lấy nhau mắt cảm thấy giật giật, nhưng anh không thể quay lưng và rời đi luôn, Anh và Hàn Đông Nguyên cùng nhau lớn lên, không có thói quen quay đầu rời đi khi Hàn Đông Nguyên xảy ra chuyện gì, cho dù phía trước có xảy ra chuyện gì thì anh cũng phải đi.

Anh ta bước tới và gọi: "Đi thôi anh Nguyên, chị dâu, chúng ta quay về ăn cơm”

Lúc trước Liêu Thịnh luôn gọi Ninh Ninh là “Em gái Ninh Ninh”, Hàn Đông Nguyên luôn có ý kiến, nhưng mà có ý kiến cũng không có tác dụng, tận tới lúc hai người đăng ký kết hôn, Liêu Thịnh gọi là “Em gái Ninh Ninh” Hàn Đông Nguyên liền trực tiếp nói “gọi chị dâu”, lúc đó Liêu Thịnh vẫn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng Hàn Đông Nguyên nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa, lúc đó Liêu Thịnh làm sao có thể gọi thế được?

Nhưng mà do không thể chịu đựng được Hàn Đông Nguyên liên tục chỉnh đốn, anh kiên trì được một năm vẫn là thỏa hiệp gọi một tiếng “chị dâu”, lúc mới đầu gọi cũng cảm thấy hơi kỳ cục khó xử, nhưng đến bây giờ đã cảm thấy quen dần.

Hàn Đông Nguyên nắm tay vợ không buông, liếc nhìn Liêu Thịnh nói: “Bọn tôi tự đi ăn”.

Trình Ninh tức giận nói với anh: “Bây giờ mọi người vừa thi xong, cùng nhau ăn mừng sẽ náo nhiệt hơn.”

Dừng một chút dùng tay cọ cọ vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ có vài ngày này thôi, trong tháng này mọi người sẽ đều nhận được thông báo trúng tuyển, sau này cả đời có khi sẽ không còn cơ hội gặp nhau, sẽ không có ngày mọi người ở cạnh nhau vui vẻ náo nhiệt như vậy, cho dù sau này chúng ta có cố tình ở bên nhau thì cũng sẽ không có cảm giác như bây giờ. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt.”

Hàn Đông Nguyên cúi đầu nhìn cô.

Giây phút này anh là muốn ở cùng một chỗ với cô.

Từ nhỏ anh đã được rất nhiều bạn bè vây quanh, việc anh đi chơi và gặp gỡ nhau là chuyện bình thường, nhưng vì cô đã nói như vậy mà còn cọ vào tay anh, vậy nên liền chiều theo ý cô, cô vui vẻ là được.

Mọi người vui vẻ quây quần bên nhau cùng ăn lẩu tại nhà khách. Với cả uống thêm vài chai rượu trắng.

Mọi người đang bàn tán về đề thi, hoặc hào hứng hoặc buồn bã, nhưng dù có buồn bã thì họ vẫn vui vẻ trong bầu không khí như vậy.

Bởi vì cho dù có làm bài thi tốt hay không, thì đều vẫn còn hi vọng.

Cuộc sống hiện tại của bọn họ đã không còn tệ nữa, và sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Mọi người cũng nói về chí hướng và nguyện vọng của mình.

Hứa Đông Mai, Thẩm Thanh, Từ Kiến Quốc, Tôn Kiện không ngoài dự kiến đều mong được nhận vào trường học ở Bắc Thành.

Mọi người đều hỏi Trình Ninh. Trình Ninh cười nói: “Đại học Quảng Thành, chúng tôi chọn là Đại học Quảng Thành.”

eyJpdiI6IkRTQm9aWDhWa1k3SFRRMXFUZzR4Q2c9PSIsInZhbHVlIjoidUpDSStDXC9zNE16NEE1RjE4ZUc0QTI5MHN5ZWRUVmErTm05VWU0ZlYyMVVWWmFwTHRQRnBab3JyK1VuU2VDelhmUlZ1c1hoU1JPS3k2QkdwMlphSTN1SUZ0WWZSYVVZZ3JNSFhUSHFQOFJOd044TGIzQktyUk9oTlA5R1Y0ZndrTFl6WlVXK2RcL1BZRGE0K1wvbllcLzhYR1wvZ053Ylh6N3FWVkpZdFpHZnVZUHZ6THpzcVdHeDN3MmFGR215T29oallGWTNkcGRaTExFdWtFdmc0cjF2Q2o4Q0lQZjBSYlpGSnNcL0UyKzJYTHBONXJYT0YrYk9qWDluM3ZqTzBYT2ZidlZnREh3a0Zxa1RSb0ZcL0R0VWhJOXVwcmdtY0hrOEsrVUVnSVVuRkF4Q1Z3U0pkUkJUbFpkeEhWVGNLY0pvZDEydkd4S3l0S3lXcHNUeDdrcFFVV2xDbUtUNURhOHFUTGY5ZW5pUjRDZWc2bjZYVldSYjBXN1lDbk5YSWZWRUU4Z3BcL1loaVpxMzdcL002WUxGRWorUW9WcUJpdmI0Vll2K3pRUWJGd2lKZG1TWWFkeW8rMjNZWXgwcmNseVk5V1MrbW5LOXlRcWdqVlhiV3dLeXh4VlVidHNvYUZJN3hrZVhXTCtQYXhiMWR6M3ZjNTdDNFpUcE9tNnZVOVErM09pdnNpSjNxTWpSNWtUa0o0R1wvSjV4S1wvazZJQWhLdlkzU0g3b2FEQ2FGXC9LOThqOXh5Z0QwYnFxQXAyVkR4cU8yXC96c3FDMkZJTU9QT1pwWTRGUXplXC9NZE9SejNzckRiNzVxVjBHVXl2RmorZFdEUXl3N3dDeUYwaHNJQlQwdDM3VFwvbERaTURVWjRSUURXXC81YW9cL1dYdmVMbnYyY2lkTnROTU9SekhSK1FuNGZPenpNRnNEeWh1TWdQY1N5UU96YVc5Z1htU2R2ZlQ2UGMwZnRYbEVQRkV4SHc9PSIsIm1hYyI6IjYzNWNjZTc1ZTgyYTc3OTUwMWRjMjJlNjc2OTgxMDMxZmU3MDg1YzM4MmZjODVjOTQ3MmE5MDA2MTYzOTgzM2QifQ==
eyJpdiI6IlliRStaYUJXRURpOFZBN2l5WjRNZUE9PSIsInZhbHVlIjoiejJYVlF6UzhRenBhU2NpTW1KdzZIWWg4STZya051UnhydmtGY1owc2MrbDlqZ1gycHFjQ1pSRVlSTHRSS3FWRzlmRnl3dmtacFJCbGwzNzEwajhCdkdid3VlK2d5VzVNVXlhTUF0bTd5aFlqZVBZT2pZOFAzNWo5Zk1YK1RaVFR2d0dtK05GY2ROckUwdFFudGU5eDd5aFF5VDdoY3lGZnpiYWhjaFJjTlwvaEJab2FldHptZUJ4Ykp0bHUzMXIzbHVZQVZUTWt5Y1wvXC9Vc2VlcnFCS0xmdHpjbWlQVXZ5SWErcTA2b1NWVm9QUjlOU0E3aGR1OUtLN3Y2WWtHKzM0cDRBOFFSZEJtS2dxbHpXaENJZ2lrNjlDbTM3RTdNb2xleHhlakpaQzlSWmFIek5wZEdrNzlHVXl5NXhpbWVoQU9WVVwvWjlXdjNXZU83bmJGQkRTa0FtbzkyMEtBaWt1ejhqQm1hWEFuQmI2ZTRwZWtnSzBaWlwvcWRFUHBmT2hLTWlYRjlCdklLNk1MMmhxRlVHYkJcL2k4SWNjU3NtZTN6WUd0cVJNa1RnZ25MaXBZdXJmakp6ODhsN3AzWVRSQVlFd3R1dStENWxnZWZ6MzN3ZWdZblJWTDRyQUxrb0JuRXJJK1RDdWc3aXhoRnVWWEFmUjZDWjR2RStrSitMRVJBOWpiQ1NEWnJ3a25UM0NyMVhtYTJRSE45VzdlMWRIRWxQckU0c3V4aFdNNjdqb01lSWFwc09Lb2tpMEhtUWNwbXhDbEp6RTBFbGxjSGJjbjE1Wjk5K1FDbm1xWWlTMnlPY3BLYTBFVCswdEllaDRReVRCYzlzTEF0RVZrTjZcL3haQVZpNWt5a0Zaa2JhWFJqR25CeCtoa01IcXZBU3ByeXB4WmpWYndrMVR6ZHE4K01McUJsRndjZktla3pFdGhjV0QwWVFOY0thTE8xMTBGeEttYlRHQnZOWVdpRllRY1wvU0ZsTVNuTkRwSDFyZmtZYWVMMDhIRklxS29ud1F5d2VDbTJFMG1OUVFhQzB3UjFLT0hqV1pYOWRBPT0iLCJtYWMiOiIzNTcyMTBmMzM3ZTM3MTFkMjk0ZDdjNTYzODQzOTUyOGQ2MTQyMWM0M2QwZjRkYjE3NzhkNGYyYTY0OTdhYWJkIn0=

Mọi người: “…”

Ads
';
Advertisement