Hàn Đông Nguyên cũng đã chính thức đưa ra lá đơn từ chức.
Thư ký Từ thở dài hỏi Hàn Đông Nguyên: “Cậu thật sự không muốn giúp đỡ và giữ chức phó xưởng trưởng sao? Cậu có ý nghĩa đặc biệt với công xưởng của chúng tôi. Tôi sẽ viết đơn xin báo cáo và sẽ được sự phê duyệt của cấp trên.”
Thư ký Từ biết rất rõ xưởng nội thất công xã của họ lãi như vậy, sản phẩm của họ đều đặn được bán cho Bắc Thành và Quảng Thành, đơn hàng từ hai bên này đã chiếm 90% lượng hàng của công xưởng, trước hết là chất lượng sản phẩm của họ tốt, nhưng trong đó các mối quan hệ của Hàn Đông Nguyên mới là quan trọng nhất.
Huống chi, sau khi Hàn Đông Nguyên rời đi, ông thậm chí không thể đảm bảo chất lượng và kiểu dáng của sản phẩm sau này sẽ luôn đáp ứng được yêu cầu của đối phương.
“Vậy làm sao mà được? không phù hợp quy định”
Hàn Đông Nguyên cười nói: “ Khoảng cách quá xa, không quản lý được nhà máy, đừng chiếm chỗ nữa, người khác chỉ coi cháu như kiểu không thể buông bỏ.”
Thư ký Từ ở đây thì cũng thôi đi, thư ký Từ không ở, người khác chỉ coi anh là người ở xa vạn dặm, vẫn bất đắc dĩ phải từ bỏ địa điểm đặt nhà máy, không nỡ từ bỏ mức lương này, lúc trước anh không muốn dính vào nhà máy, bây giờ người đều đi rồi, càng không cần thiết.
Đương nhiên rồi, anh thật ra vẫn còn kế hoạch khác.
Thư ký Từ thở dài.
Ông ấy là người nào, tại sao lại biết được nỗi lo lắng của Hàn Đông Nguyên?
Ông ấy cũng không thể dùng đạo lý lớn lao nào đó để gài bẫy Hàn Đông Nguyên nói: “ Có thời gian rảnh thường xuyên đến thăm”
Nói như vậy, nhưng biết rằng sau khi bọn họ rời đi như thế này, cơ hội quay lại gần như rất mong manh.
Ông ấy thở dài và đưa cho Hàn Đông Nguyên hai chiếc phong bì, đó là hai lá thư giới thiệu do ông ấy đích thân viết, phân biệt giới thiệu những cống hiến và thành tích của Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh ở công xã, cuối cùng đóng dấu của công xã còn có chữ ký của thư ký Từ.
Thư ký Từ nói: “Những thứ này thực chất không cần thiết với các cậu, chẳng qua đây chính là điều mà tôi, với tư cách là một thư ký, muốn làm để đóng góp cho công xã của chúng ta, các cậu giữ lấy, làm một cái kỷ niệm tốt.”
Hàn Đông Nguyên không quan tâm những cái này, nhưng vẫn là tôn trọng nhận lấy.
Đây là sự ghi nhận và tôn trọng đối với bọn họ trong ba năm qua.
Đêm trước khi đi, thư ký Từ mời Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh đến nhà ông ấy ăn tối.
Vợ của thư ký Từ nấu một bàn ăn thịnh soạn, bà ấy rất hào phóng, không miễn cưỡng với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, nhưng mà chỗ hào phóng đó lại có chút kỳ lạ.
Bà ấy cảm thán nói: “ Bởi vậy tôi thích làm mối cho các cháu những đứa trẻ xinh đẹp lại có năng lực, các cháu đó, nếu như lấy một cô nương người bản địa chúng tôi hoặc là gả cho một chàng trai ở công xã, làm gì có chuyện lo lắng sau này các cháu cùng nhau đi sẽ không gặp lại nữa. Hãy nhìn kỹ sư tiểu Kỷ đó, người đi rồi, Hiểu Mỹ thi đại học, sau này rồi, trở thành con rể của đại đội Thượng Hàn, chắc chắn sẽ thường xuyên quay trở lại, làm gì giống các cháu, đi rồi, sau này đến cả cái bóng chắc cũng không nhìn thấy.”
Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh: “...”
Bà ấy mang rượu gạo ra uống một ngụm, ngọt lịm ấm nồng, uống rất ngon.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất