Cô nói: “Hứa thẩm, thẩm nói gả cho người ở công xã, sau đó có thể thi thoảng trở về được. Nhưng mà cái này không có liên quan đến con? Thím vì muốn con có thể thỉnh thoảng trở về công xã, để hai mắt có thể nhìn thấy con, nên muốn con gả cho người ở công xã, cái này cũng không được đâu, suy nghĩ của thím có hơi kỳ lạ”.
Vợ của thư ký Từ cười nói: “Cái này có gì mà kỳ lạ, người trên thế giới vốn dĩ là như vậy, tất cả mọi người, phải có ý kiến của riêng mình, đừng trông chờ vào người khác. Xuất phát điểm suy nghĩ của người khác và xuất phát điểm suy nghĩ về một vấn đề nào đó của con sẽ không giống nhau, người khác nói là tốt, chắc chắn là bọn họ cảm thấy tốt, hoặc là bọn họ cảm thấy như vậy sẽ tốt cho con hơn, cho dù là người thân trong nhà cũng sẽ như vậy, càng không nói đến người ngoài...”
Trình Ninh: “......”
Vợ của thư ký Từ nhìn biểu cảm của Trình Ninh cười nhẹ, liền nói tiếp: “Đương nhiên rồi, đôi khi điều đó không hẳn là xấu, thà nghe lời người lớn khi không biết gì còn hơn là hành động mù quáng. Nhưng mà, cháu với xưởng trưởng Hàn đều là trong lòng đã có chủ ý, muốn làm thế nào thì cứ theo ý của bản thân đi, còn có nữa, xưởng trưởng Hàn về sau là một người làm việc lớn, bên cạnh sẽ không thiếu những kiểu người mang ý đồ xấu xa, thậm chí cả người luôn mang lòng toan tính, xưởng trưởng Hàn thím thấy không cần bận tâm lo lắng, tiểu Trình sau này cháu nghe người khác nói, cũng phải cẩn thận, đừng cái gì cũng tin.”
Trình Ninh: “...”
Được rồi, đã tiếp thu được.
Trước khi đi, vợ của thư ký Từ đã mang rất nhiều đặc sản đến cho hai người, họ biết đây chính là tâm ý của thư ký Từ và vợ, cũng không từ chối nhiều, mỗi thứ lấy một ít mang đi.
Trình Ninh đặc biệt gọi thư ký Từ cùng đi ra ngoài với bọn họ, trong màn đêm, chụp cho cô và Hàn Đông Nguyên vài bức ảnh trong tuyết.
“Sau này chúng ta có khả năng sẽ không quay lại nữa.”
Trình Ninh cùng Hàn Đông Nguyên nói: “Cho dù là quay lại, cũng không phải chúng ta, hoặc là, cũng không phải trời tuyết rơi như này, những bức ảnh này đều rất quý báu”
Hàn Đông Nguyên không có nhiều nghi thức như vậy, nhưng được ở cùng với cô mỗi khắc, hoặc là chỉ cần có cô hiện diện ở mỗi một khắc, đối với anh mà nói, đều rất trân quý.
Tháng 6 năm 1980, Quảng Thành.
Cả mấy ngày thi cuối cùng, Trình Ninh ngày thường cũng không tính là chăm chỉ, nhưng thái độ của cô đối với kỳ thi là rất chuẩn mực, bởi vậy mấy ngày sau đó, có chút cảm thấy trời đất đen tối, sau khi thi xong môn cuối cùng, thuận tiện mượn dì ở ký túc xá một tờ báo buổi tối Quảng Thành để đọc.
Là tờ báo tối qua.
Cô đọc lướt nhanh liếc xéo xong mười hàng, nhưng ánh mắt của cô dừng lại ở vị trí góc phải dưới của trang thứ hai, “Chính phủ trả lại hơn mười căn nhà tư nhân ở bãi biển bạc Quảng Thành cho các doanh nhân cũ tại Quảng Thành”, một tiêu đề không lớn không nhỏ chỉ chiếm một góc phía dưới, nhưng đã hấp dẫn cô, là hơn mười căn nhà tư nhân ở bãi biển Bạc.
Ở đây Trình Ninh cũng quá quen thuộc.
Quảng Thành có một con sông lớn là Việt Giang chảy qua thành phố, chảy vào cửa biển, bãi Bạc là một khu phố cổ rất nổi tiếng, dọc bãi Bạc có hàng chục biệt thự kết hợp phong cách Trung Hoa và phương tây, là nơi tập trung những ngôi nhà sang trọng của các nhà tư bản lớn, quan chức và thương gia thời cộng hòa Trung Quốc.
Nhà họ Tiêu và nhà chồng chị Tiêu, nhà họ Ngô đều có nhà riêng ở đây.
Có một chính sách được ban hành vào năm ngoái, chính phủ sẽ trả lại nhà riêng bị tịch thu cho các hộ gia đình.
Chủ trương chính sách về vấn đề này tuy rõ ràng nhưng thực tế không dễ thực hiện, bởi vì trong mấy chục năm qua, nhiều ngôi nhà đã biến mất mà không hề biết giấy tờ quyền sử dụng đất đang ở đâu, nếu nói ngôi nhà là của bạn thì đó là của bạn sao?
Trình Ninh cuộn tờ báo lại rồi đi ra ngoài.
Giọng nói của bạn cùng phòng Tưởng Bình Bình từ phía sau vang lên, gọi cô: “Ninh Ninh, cậu đi đâu thế? Tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn tối ngoài cổng phía nam để chúc mừng kết thúc kỳ thi nhé. Cậu có đi không?”
Quảng Thành luôn đi đầu trong cải cách, hộ kinh doanh này một khi được mở, ở cổng ngoài phía nam của trường đại học liền mở một nhà hàng nhỏ. Giá cả phải chăng, hương vị thơm ngon, không cần vé, thái độ phục vụ trong cửa hàng cũng rất chu đáo, học sinh nào cũng thích đến đó ăn một bữa.
Tưởng Bình Bình xoa xoa tay nổi da gà, cười nói: “Đi đi, đi đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất