Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Người này có quan hệ gì với Tiêu Lan?

Chắc không phải là bà cụ Tiêu chứ?

“Bà ấy là Phương Nhã Nhân.”

Tiêu Lan tựa hồ nhìn ra nghi vấn, giải thích: “Bức ảnh này chụp năm 1932. Người đàn ông bên cạnh bà ấy tên là Tiêu Trung Đình, là chú cố của con. Họ kết hôn năm 1933 đến năm 1934 thì sinh được một đứa con. Lúc đó họ vẫn đang học đại học ở Bắc Thành, con của họ để ở quê Quảng Thành nuôi, nhưng lúc đó loạn lạc nhiều năm, họ không quay về được nữa.”

Tiêu Lan chậm rãi nói, tựa như đang nói chuyện của người khác, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng quầng thâm dưới mắt lại dần dần đỏ lên.

Trình Ninh nhìn Tiêu Lan rồi lại nhìn bức ảnh, tầng sương mù trong lòng cô dường như đột nhiên bị xua tan cô có thể thấy rõ sự thật hung ác bên trong.

Vậy đứa trẻ đó nhất định là Tiêu Lan.

Khi bà ấy mới sinh ra, bố mẹ bà ấy đã cách xa hàng ngàn dặm nên để bà ấy ở quê, lúc đầu ông bà cố ngoại nuôi bà ấy, nhưng sau đó ông cố ngoại đi Nam Dương và bà cố ngoại cũng qua đời nên bà ấy đương nhiên được vợ chồng bác cả nuôi cũng chính là bà cụ Tiêu và ông ngoại Tiêu.

Trình Ninh chưa bao giờ gặp ông ngoại Tiêu, nhưng Trình Ninh biết rất rõ bà cụ Tiêu là người như thế nào.

Và bà Phương giống như mụ phù thủy nữa.

Họ nhìn cô và ước gì cô có thể c.h.ế.t đi, làm sao họ có thể có chút tình cảm nào với Tiêu Lan?

Trình Ninh gần như có thể tưởng tượng ra cuộc sống của Tiêu Lan.

Trình Ninh chưa bao giờ thích Tiêu Lan. Mặc dù cũng không ghét bà ấy.

Cô luôn nằm mơ thấy đời trước bà ấy và Lương Ngộ Nông đến can thiệp vào cuộc sống của cô, hoàn toàn không quan tâm đến cô.

Cô mơ thấy mọi chuyện xảy ra ở đời trước, mặc dù cô biết bà ấy quan tâm đến mình và lo lắng cho mình nên bà ấy mới muốn đón cô về chăm sóc. Nhưng cũng chính sự xuất hiện của bà ấy đã dẫn đến kết cục sau này.

Cô không trách bà ấy không nuôi nấng cô, cũng không trách bà ấy không đảm nhận bất kỳ trách nhiệm làm mẹ nào, nhưng bà ấy vừa đến đây đã gián tiếp hại c.h.ế.t cô, sao cô có thể không tức giận được chứ?

Nhưng bây giờ cô đối diện với Tiêu Lan đôi mắt sưng đỏ, xúc động nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường, dường như đột nhiên nhìn thấy cả cuộc đời bà ấy.

Nhìn cách bà cụ Tiêu và bà Phương từng bước dồn ép, xúi giục khi nói chuyện với cô, có thể tưởng tượng được ngày thường họ đối xử với Tiêu Lan như thế nào.

Cô không có cha mẹ, nhưng cô có một người cô.

Cô của cô đã dành gần như tất cả sự kiên nhẫn, tình yêu thương và sự dìu dắt hiếm có mà một người mẹ phải có đối với con mình.

Cô còn có bà nội Hàn và dượng, tình yêu của họ dành cho cô gần như bao dung.

Cho dù Hàn Nhất Mai và Hàn Đông Nguyên rất hung dữ với cô, nhưng khi cô còn nhỏ, bà nội Hàn và dượng vẫn luôn bên cạnh bảo vệ cô, khi cô lớn lên một chút cô nhận ra rằng mặc dù họ hung dữ nhưng khi ở bên ngoài cô bị người khác ức hϊếp, họ luôn đứng trước mặt bảo vệ cho cô.

Những cô gái quá xinh đẹp sẽ luôn bị một số tên côn đồ quấy rối, nhưng cô chưa bao giờ sợ những chuyện này, bởi vì chỉ cần cô tỏ ra hơi sợ hãi và rơi một giọt nước mắt, anh ba của cô chắc chắn sẽ đánh cho người ta cả đời này nhìn thấy cô phải sợ hãi và đi đường vòng.

Nhưng Tiêu Lan có cái gì?

Có lẽ lúc còn nhỏ đã rơi vào tay bà cụ Tiêu và bà Phương.

Ngoài ra còn có người được gọi là anh trai Tiêu Truyền Thụ và chị cả Tiêu Đan.

Cô có gặp qua cậu cả Tiêu và biết ông ta là người tham lam và bất tài như thế nào.

Cô chưa gặp chị cả Tiêu bao giờ, nhưng cô thấy cách bà ta đẩy Lương Niệm cho Tiêu Lan nuôi và cách bà ta ảnh hưởng đến bà cụ Tiêu và bà Phương, điều này cho thấy cách bà ta đối xử với Tiêu Lan như thế nào.

Trình Ninh nhìn người phụ nữ yếu đuối trước mặt, như nhìn thấy một đứa trẻ đứng bất lực trong góc, nhìn thấy cả nhà bà cụ Tiêu và bà Phương thân thiết biết bao, khi quay lại mỉm cười với bà ấy nhưng sau lưng lại là âm mưu khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Có lẽ sự thật không phải vậy, nhưng sẽ luôn có vô số khoảnh khắc như thế.

Đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, nếu là cô ở trong hoàn cảnh như vậy, không có cô dạy dỗ, không có sự yêu thương, chiều chuộng, che chở của bà nội Hàn, dượng dành cho cô, liệu cô có thực sự lớn lên tốt như Tiêu Lan không?

Ngoài ra còn có mối quan hệ của bà ấy với nhà họ Tiêu chị cả Tiêu, bà ấy nhận nuôi Lương Niệm, ai biết đằng sau chuyện này có bao nhiêu khúc mắc, đe dọa và thỏa hiệp.

Cô vô thức đưa tay ra định chạm vào người đối diện, nhưng khi đưa tay lại gần, không chạm vào người đó thì cô lại rút tay lại.

Ánh mắt của Tiêu Lan vốn dĩ đang ở trên bức ảnh đó.

Nhưng Trình Ninh đưa tay ra, tuy rằng không chạm vào bà ấy, nhưng bà ấy cũng đã nhìn thấy.

Bà ấy ngẩng đầu nhìn Trình Ninh, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nhưng cuối cùng bà ấy chỉ mỉm cười với Trình Ninh, sau đó nụ cười nhanh chóng biến mất.

“Xin lỗi, Ninh Ninh”. Bà ấy nói với Trình Ninh.

Có rất nhiều lời xin lỗi bà ấy muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, bà ấy hít một hơi, quyết định kìm nén những cảm xúc đó, lại nói chuyện với Trình Ninh về bà cụ Tiêu và bà Phương.

Rốt cuộc thì nói xin lỗi có ích gì? Điều quan trọng nhất là bây giờ những điều cô muốn hỏi, liệu bà ấy có thể giúp cô được không, liệu bà ấy có thể làm được điều gì cho cô hay không.

Bà nói: “Thím Phương quả thực hơi lải nhải. Trước đây ông cố ngoại con nói rằng vì chồng và con trai thím ấy đã c.h.ế.t nên thần kinh bị kích động. Mong mọi người hãy quan tâm hơn. Thím ấy cũng biết một số phương thuốc dân gian, vì sức khỏe và tinh thần của bà ngoại con và mẹ không tốt, thím ấy cũng sẽ phối hương liệu điều hương”

Nói đến đây, bà ấy cau mày nói: “Chỗ mẹ vẫn còn một ít, lát nữa mẹ sẽ cho con xem. Nhưng trước đây mẹ đã cho người khác xem rồi. Chỉ là một ít hương liệu an thần thôi, không có gì, nhưng đã lâu rồi mẹ không dùng, hồi nhỏ thì dùng rất nhiều nhưng mẹ không thích”

Nói xong bà ấy đứng dậy, đang định đi vào phòng lấy loại hương liệu vừa nhắc đến thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Mọi người đều nhìn về phía cửa.

Trình Ninh nhìn về phía cửa, sau đó vô thức nhìn Tiêu Lan, không nghĩ đến mắt hai người cùng nhìn nhau..

Trình Ninh nói: “Khi gặp họ, mẹ cứ như bình thường được rồi”

Cô muốn kiểm tra một chút.

Lương Ngộ Nông mở cửa.

Chắc chắn, đúng như họ đoán, là người nhà họ Tiêu và nhà họ Ngô.

Rất nhiều người đến, trong đó có bà cụ Tiêu, bà Phương, cậu mợ cả Tiêu, chị cả Tiêu, và chồng bà ta là Ngô Lương Ứng.

Nhưng không có con cháu nào đến.

Vừa mở cửa, chị cả Tiêu đã lao vào Tiêu Lan, không để ý đến Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh cũng đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bà ta cũng quên mất Lương Ngộ Nông ngày thường rất kiêng dè, rõ ràng là chuyện vô cùng gấp gáp.

Bà ta lao tới trước mặt Tiêu Lan, nắm lấy tay bà ấy nói: “A Lan, A Lan, cô nhanh bảo em rể giúp chúng tôi xem thử, tại sao nhà chúng tôi bỗng nhiên trở thành bảo tàng. Tại sao lại đột nhiên bị người ta mang đi quyên góp thế, chuyện này là sao vậy?”

Bà ta thay đổi dáng vẻ thường ngày, vẻ mặt hoảng loạn và lo lắng nên nói năng lộn xộn.

eyJpdiI6IjdDN0VLVmlvaGtoeGt1dXFKTWJTaEE9PSIsInZhbHVlIjoiUFVMcDFlVnpHNnBUSVpzN3VKcm1JaWhEdjZvTnhoYlFwdTZyUG9WV1N6U080UUJQQmR0cUxjV1A5RTVHQ2V3WHp2cVp3M2pMaEVoZTczOFhzaU1IbHhrMUJvUVNsOFVuUkZvdHluakNrQjhBWUFKajRYMXduYVZhV1wvejR4VzZZUTRcL00rRWlWeWthZWZBMUw5SDAxQWhNYk9IT0NYYndvU05yWVN6dll3NTA9IiwibWFjIjoiYzUxYTIwMTlhZTQ0MjJkNmU1NDAxZGM0ZjM2ZmVhOTIxOTFmNDVhOTY4Mjk4MjM0MmQ1ZTE5ZTY2MzEwM2Y2ZSJ9
eyJpdiI6IjRoKzJIXC9PWkx0SXhWMkFIUzUwYU9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkoyWE0ySmRmUytWSUZYdW1VN1VHY1k0OXRSNk13cWYzM1VlMENqMWhUVWYraWlJQmtlc25ib053dmN2TUs4UU5EYW11aXl6YWVubVcyajdTVm1LUVVxd0lFTU9LYWEzalRMRCtNRW91dFA1NWpDclkreGJrRHVpMTNSSUtMcVNQYUlJcjdzSVFON2JWWlwvWTlYNTk3cUQyQXVncnpJdWltTFBaY2RTWnNvOHZ1TmZiSDZSSjdpb004cDJuaG8rWldlZ3o3aWwwM3Jjd3ROODlVZENtYkt3PT0iLCJtYWMiOiJlZGZhY2M0OTFhNWQ5NzdkZDZhZjNhNDkwOWQyYmUxMjMzMzlkM2QwNzliMDIyMTI0ZjJjNWE5ODFjNmU3OThkIn0=

Chỉ cần nghĩ đến việc Trình Ninh nói rằng họ nhìn con với ánh mắt hận muốn con c.h.ế.t đi, còn bà ấy lại nghĩ rằng để báo đáp cái gọi là lòng tốt, nên đã nuôi con gái của người này và những người trước mặt hơn hai mươi năm, còn vạch ra tiền đồ tươi sáng cho con bé, bà ấy lại cảm thấy tức giận và đau lòng.

Ads
';
Advertisement