Trình Ninh đã nói, tạm thời bà ấy nên đối xử với bọn họ như bình thường. Tuy rằng bình thường bà ấy chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn, nhưng vào lúc này, bà ấy thậm chí không có ý định giả vờ.
Bà ấy kéo mạnh tay mình ra khỏi tay chị cả Tiêu.
Chị cả Tiêu có việc gấp là chuyện của chị ta, còn một nhà bà cụ Tiêu có việc gấp cũng là chuyện của họ. Tiêu Lan bà không liên quan.
Bà cụ Tiêu bước đi chậm rãi, bà ấy không vội vàng tới nói chuyện với Tiêu Lan, được bà Phương đỡ bà ấy thở hổn hển vội vàng nói với Lương Ngộ Nông đang mở cửa: “Con rể, có người âm mưu phá hoại nhà chị cả của con, con mau mau nhờ người đến xem nhà chúng ta bây giờ sao rồi, đừng để bị người ta âm mưu lấy mất.”
Trình Ninh nhìn cả nhà đang hoảng loạn.
Nhìn vẻ mặt bà Phương hung bạo vuốt lưng cho bà cụ Tiêu, sau đó nhìn Tiêu Truyền Thụ đang lo lắng hồi hộp và rõ ràng đang chột dạ và chị cả Tiêu đang nhìn hoảng sợ có vẻ mặt hung bạo... giống như bà Phương, có điều gì đó lóe lên trong đầu Trình Ninh.
Cô nhìn chị cả Tiêu, rồi nhìn bà Phương, cuối cùng ánh mắt cô dán chặt vào khuôn mặt của Tiêu Truyền Thu, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Cô nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Sao nhà của các người có thể bị người ta âm mưu hãm hại được chứ? Nhà của các người không phải đã bị cậu cả Tiêu bán từ lâu rồi sao?”
Giọng nói của Trình Ninh không lớn, nhưng nhẹ nhàng nhàn nhã.
Nhưng câu nói này giống như một cú chấn động mạnh, nổ tung trong tai mọi người.
Các âm thanh thúc giục khác nhau trong phòng đột nhiên dừng lại.
Người nhà họ Tiêu và người nhà họ Ngô đều nhìn Trình Ninh với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Sau đó lại có người khác nhìn Tiêu Truyền Thụ.
Tiêu Truyền Thụ nhảy dựng lên nhìn Trình Ninh quát: “Sao mày biết? Làm sao mày biết?”
Nói xong, ông ta tựa hồ nghĩ đến điều gì, quay người lại khóc với Lương Ngộ Nông: “Em rể, em rể, anh bị người ta lừa rồi! Em phải giúp anh đòi lại công bằng!”
Thật sự lúc này Tiêu Truyền Thụ đang rất hoảng loạn.
Vừa kinh hãi vừa sợ sợ rồi lại vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, anh ta vội bổ nhào tới trước mặt Lương Ngộ Nông, vừa kéo ống tay áo của Lương Ngộ Nông vừa khóc lóc, nhưng bị Lương Ngộ Nông đẩy ra, anh ta bèn nằm bò dưới đất mà khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa mà cầu xin Lương Ngộ Nông, nói rằng bản thân anh ta đã gặp phải một tên lừa đảo, lúc đó anh ta thật sự không biết liệu bản thân mình còn có thể quay lại ngôi nhà này được nữa hay không, chỉ vì một chút lợi ích mà đã vội bán giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai và nhà đất ngay lập tức.
Bà cụ Tiêu và bà Phương đều cảm thấy kinh hãi, tức giận lại vừa hoảng loạn, vội vàng hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe anh ta kể lại thì vừa mắng anh ta “vô tích sự, thật đáng thất vọng”, “hồ đồ”, lại vừa hỏi xem anh ta đã bán nó cho ai, nhưng Tiêu Truyền Thụ lại ngập ngừng do dự không chịu nói rõ ràng nguyên do tại sao, nên bà Phương vội kéo bà cụ Tiêu, bà cụ Tiêu cũng nhanh chóng hỏi Lương Ngộ Nông, nói: “Con rể, đây rõ ràng là một cái bẫy được giăng ra để lừa người, những giao dịch như thế này có nhiều vô số kể đúng không? Đúng rồi! Chúng ta còn phải tố cáo bọn chúng tội cướp bóc, trước đây bọn chúng ta từng đến nhà chúng ta hòng muốn lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai và nhà đất đi!”
Trong một khoảng thời gian mà không còn người nào quan tâm đến Trình Ninh.
Mà Trình Ninh cũng lặng lẽ, không một tiếng động mà lui về bên cạnh Tiêu Lan.
Cô nói với Tiêu Lan: “Mẹ, trước kia con không để ý thấy, nhưng mà hôm nay, con mới thấy họ ồn ào, ầm ĩ thế nào, à mà tại sao con lại cảm thấy cậu cả Tiêu và dì cả Tiêu trông có vẻ giống với bà Phương thế này?”
Tiêu Lan sửng sốt.
Bà ấy nhìn Trình Ninh.
Trình Ninh cười một tiếng, rồi nói: “Mẹ, không phải mẹ từng nói bà Phương đã bảo vệ bà cụ Tiêu khi bà ấy trở về quê để tránh chiến tranh loạn lạc hay sao, một khi đã tránh chiến tranh thì phải ở lại đó hơn một hoặc hai năm đúng không ạ? Rồi sau đó vì bảo vệ bà cụ Tiêu và cậu cả Tiêu, mà chồng và các con của bà Phương đều không còn nữa.”
“Nhưng tại sao con lại thấy dì cả Tiêu giống bà Phương như thế, mà lại trông không giống bà cụ Tiêu một chút nào? Cậu cả Tiêu trông cũng không giống bà cụ Tiêu lắm. Con cho rằng bà Phương này khá độc ác, rất có thể bà ta đã điều khiển, thao túng lòng người, mẹ có cho rằng những đứa trẻ đã mất năm đó mới thật sự là cậu cả Tiêu và dì cả Tiêu hay không, còn cậu cả Tiêu và dì cả Tiêu hiện tại thật sự là con của bà Phương?”
Tâm trí của Trình Ninh quay cuồng rất nhanh.
Thật ra vừa rồi chỉ là do cô nhìn thấy sắc mặt và vẻ mặt nghiêm nghị cùng nơi khóe miệng bị trễ xuống của dì cả Tiêu trông rất giống với bà Phương, ngoài ra dì cả Tiêu và Tiêu Truyền Thụ mất nhà thì bà Phương đã lập tức lo lắng, tức giận không thôi, trông bà ta còn lo lắng hơn cả bà cụ Tiêu, vậy nên suy nghĩ như vậy mới đột nhiên lóe lên trong đầu cô.
Trên thực tế là, khi cô vẫn còn là một hồn ma bị mắc kẹt ở nhà họ Hàn hơn mười năm qua, cô đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình cùng với người nhà họ Hàn, đến sau này khi cô ở trong nhà của Hàn Đông Nguyên, cho dù là Hàn Đông Nguyên đang ở trong phòng khách cũng được, hay ở trong phòng làm việc cũng chẳng sao, trong khi làm việc, cô thích vừa làm vừa bật TV xem, mỗi khi buồn chán thì cô sẽ tiếp tục xem phim.
Lúc đó cô thật sự đã nhìn thấy quá nhiều cảnh con gái thật và con gái giả thế này rồi.
Nó thật sự rất giống với thế này.
Còn về phần của cậu cả Tiêu, đó chỉ là tình cờ, bởi vì tất cả đều chỉ là nghi ngờ của cô mà thôi, nên cô cũng không thể suy đoán nhiều hơn nữa, tốt nhất là thật biến thành giả, vậy thì có thể lừa họ một phen.
Sau khi nghe những lời cô nói thì Tiêu Lan có vẻ rất ngạc nhiên, ánh mắt của bà ấy di chuyển từ Trình Ninh sang bà Phương rồi lại tới cậu cả Tiêu và dì cả Tiêu, mãi một lúc lâu mà vẫn không rời mắt.
Trình Ninh và Tiêu Lan hai người bọn họ vẫn thì thầm to nhỏ với nhau ở phía sau.
Cho dù nhà họ Tiêu và người nhà họ Ngô có nói gì với Lương Ngộ Nông thì Lương Ngộ Nông vẫn luôn giữ nét mặt lạnh lùng, không thèm để ý tới bọn họ.
Sau đó ông ta còn không cho phép bọn họ đến gần mình.
Cuối cùng bọn họ cũng chuyện sự chú ý sang Tiêu Lan.
Nếu như Lương Ngộ Nông giống với một cái thùng sắt, không thể đổ thêm dầu vào lửa, vậy nên bọn họ cần Tiêu Lan lên tiếng nói đỡ giúp mình.
Sau đó họ mới chú ý thấy Tiêu Lan và Trình Ninh đang đứng cạnh nhau, dường như đang nói chuyện rất thân thiết với nhau.
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?!
Đối với những người khác là vậy, nhưng với bà cụ Tiêu, bà Phương và cả dì cả Tiêu cũng đều bị sốc!
Bọn họ đã đi tìm Lương Niệm, đương nhiên họ cũng đều đã biết rõ chuyện Tiêu Lan đã đưa Lương Niệm về đoàn văn công và ngăn cản không cho cô ấy trở về nhà họ Lương!
Họ vốn còn nói cái gì mà cho cô ấy đổi lại thành họ Ngô, rồi quay trở về nhà họ Ngô!
Họ cũng muốn hỏi tại sao thái độ của cô ấy đối với Lương Niệm lại thay đổi lớn đến như vậy, thái độ đối với bọn họ cũng thay đổi lớn đến vậy?
Bởi vì trong nhà xảy ra những chuyện ồn ào, làm kinh động đến mọi người, vậy nên bọn họ đều mất đi sự chừng mực thường ngày, vẻ mặt lúc này của họ cũng không hề che giấu cảm xúc chút nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất