Mà Tiêu Lan cũng đã thật sự hiểu được những gì Trình Ninh đã nói trước đó, “ánh mắt của bọn họ nhìn con như thể không nhịn được mà muốn ăn tươi nuốt sống, đẩy con đến con đường chết”, không phải hiện tại bà cụ Tiêu nhìn ba người bọn họ cũng như thế hay sao!
Cuối cùng điều này đã phá vỡ đi một chút thương cảm, quan tâm cuối cùng của Tiêu Lan dành cho bà cụ Tiêu, chị cả Tiêu và những người khác.
Thân là một người mẹ, ai có thể chịu đựng được việc người khác nhìn con mình với ánh mắt thù hận, cay nghiệt như vậy, hận không thể ăn tươi nuốt sống, đẩy con mình vào con đường chết?
Hơn nữa trong suốt những năm qua bà ấy đã dùng đủ mọi cách, bằng mọi giá cũng phải chăm sóc cho bọn họ, thậm chí còn nuôi con giúp bọn họ, nhưng cuối cùng kết quả đổi lại được là bọn họ lại hận không thể đẩy con gái của bà ấy vào con đường chết, điều này giống như có một con d.a.o không ngừng cắt xẻo, lăng trì trái tim của Tiêu Lan
Mà trong số những người này bà Phương vẫn là người thông minh nhất.
Bà Phương nhìn chằm chằm Tiêu Lan một lúc rồi nhìn sang Trình Ninh, đột nhiên nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Làm sao mày biết được chuyện Truyền Thụ bán căn nhà này? Thằng bé nói chuyện đó đã xảy ra cách đây nhiều năm trước, tao còn chưa nói chuyện này với người nào khác, làm sao mày biết được chứ?”
Bà ta nhìn cô chằm chằm với dáng vẻ như thể bà ta đang muốn bóp cổ cô.
Hàn Đông Nguyên đưa tay ngăn cản bà Phương lại, anh quay người lại rồi nói với Tiêu Lan: “Báo cảnh sát”
Vừa mới nãy khi Trình Ninh nói chuyện này với Tiêu Lan, cô nói: “Mẹ, có phải mẹ cũng nghi ngờ giống con đúng không? Vậy chúng ta báo cảnh sát là được rồi, báo cảnh sát, rồi để họ điều tra, vậy thì tự nhiên sự thật cũng sẽ được hé lộ.”
Trình Ninh vừa cười vừa nói.
Nhưng dáng vẻ hiện tại khi Hàn Đông Nguyên nói lời này lại cực kỳ nghiêm túc.
Tiêu Lan mím môi, sau đó bà ấy quay người đi đến tủ quần áo ở phía sau rồi lấy điện thoại quay số.
Tiêu Lan đi gọi điện thoại.
Trình Ninh quay sang nói với bà Phương: “Sao bà lại căng thẳng như thế? Truyền Thụ, Truyền Thụ, Niệm Niệm, Niệm Niệm, sao bà lại gọi họ một cách thân mật, trìu mến thế chứ, nếu người khác nhìn vào còn tưởng bà đang gọi con trai và cháu gái ruột của mình ấy nhỉ”
Trình Ninh vừa nói chuyện, vừa quan sát phản ứng của người nhà họ Tiêu và người nhà họ Ngô.
Vợ chồng Tiêu Truyền Thụ không hề có một chút phản ứng gì.
Dượng Tiêu cũng không hề có phản ứng gì.
Người có phản ứng mạnh nhất chính là bà Phương, bà cụ Tiêu và dì cả Tiêu.
Trình Ninh: "???”
Thế này, cái suy luận m.á.u chó này của cô thật sự là đoán đúng rồi sao?
Hơn nữa phản ứng của những người này cũng thật sự rất thú vị!
Nhìn vào phản ứng dữ dội của ba người họ, thân thế của dì cả Tiêu và Tiêu Truyền Thụ thật sự có điều gì đó rất đáng ngờ?
Hơn nữa rất có khả năng bà cụ Tiêu cũng biết được điều này?
Vậy thì chuyện này cũng kỳ lạ quá rồi!
Sau khi nghe Trình Ninh nói, bà Phương và dì cả Tiêu giống như muốn bổ nhào tới xé xác Trình Ninh ra từng mảnh, bọn họ vẫn luôn miệng mắng chửi Trình Ninh là “con tiện nhân ăn nói bậy bạ, ngậm m.á.u phun người”, vân vân.
Đương nhiên, có Hàn Đông Nguyên ở đây, dù chỉ một chút thôi thì bọn họ cũng không thể đến gần Trình Ninh.
Trình Ninh bị mắng nhưng cô hoàn toàn không quan tâm tới những lời mắng chửi đó.
Cô làm ra vẻ mặt rất ngạc nhiên, nói: “Ơ kìa, nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của hai người trông như thế nào kìa, ấy thế mà tôi thật sự đã đoán đúng rồi sao? Để tôi nói cho hai người nghe, dì cả Tiêu, vẻ bề ngoài của dì trông giống hệt với bà Phương cứ như được chạm khắc từ cùng một khuôn mẫu mà ra, nên tôi dám khẳng định hai người chính là mẹ con ruột, còn về cậu cả Tiêu, đôi mắt cùng với cái mũi này...”
Được rồi, cậu cả Tiêu trông không giống bà Phương cho lắm…
Trình Ninh nói chuyện rất chậm rãi, mỗi lần nói một câu, cô đều cẩn thận quan sát kỹ từng phản ứng của bà Phương, bà cụ Tiêu và dì cả Tiêu.
Cô đã từng bị mắc kẹt trong mấy thập kỷ, nhãn rỗi đến mức mốc meo, cô thật sự có thể quan sát thấy những biểu hiện nhỏ nhặt của mọi người, chỉ cần nhìn phản ứng của những người này, cô cũng có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán chi tiết hơn.
Bà Phương là người chủ mưu, nên đương nhiên tất cả mọi chuyện bà ta đều biết hết.
Nhìn cái vẻ mặt bại hoại, đáng khinh, vừa sốt ruột, tức giận, lại vừa kinh sợ, hoảng loạn kia của dì cả Tiêu, cô chắc chắn bà ta chính là con gái của bà Phương, và có lẽ bà ta cũng biết chuyện này, lo lắng chuyện này sẽ bị phơi bày trước mọi người, nên bà ta mới sợ hãi và cuống cuồng đến như vậy.
Còn về phần bà cụ Tiêu, ngay khi Trình Ninh vừa mới bắt đầu phanh phui sự việc này, bà ấy đã hoảng sợ và muốn ngăn cản không cho cô nói, điều này có nghĩa là bà cụ Tiêu cũng biết chuyện này, hoặc chỉ biết được một phần, chung quy cuối cùng ở đây có dì cả Tiêu và cậu cả Tiêu- Tiêu Truyền Thụ hai người họ mà, vậy nên sau đó Trình Ninh đã cố ý tách dì cả Tiêu và cậu cả Tiêu ra để có thể cẩn thận quan sát kỹ phản ứng của bà cụ Tiêu.
Sau đó Trình Ninh phát hiện khi cô nói dì cả Tiêu và bà Phương trông giống hệt nhau như chạm khắc từ một khuôn mà ra, bà cụ Tiêu đã giật mình mất một lúc, sau khi nhìn cô chằm chằm một lúc thì bà ta đưa mắt sang nhìn bà Phương và dì cả Tiêu, trong ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc và hoài nghi.
Trình Ninh lập tức kết luận, bà cụ Tiêu không biết dì cả Tiêu có khả năng là con gái của bà Phương.
Có thể trước đây bà ấy đã từng nghi ngờ, nhưng những nghi ngờ như vậy quá khủng khiếp đến mức có lẽ chính bà ấy cũng phải tự ép bản thân giữ chặt chúng ở trong lòng.
Còn về phần cậu cả Tiêu, Tiêu Truyền Thụ, Trình Ninh nhìn phản ứng của bà cụ Tiêu và bà Phương mà phán đoán, có lẽ anh ta cũng không phải là con của bà cụ Tiêu?
Nhưng cũng không chắc chắn là con của bà Phương.
Bởi vì rõ ràng bà Phương lo lắng cho dì cả Tiêu hơn Tiêu Truyền Thu.
Những phán đoán này được cô đưa ra kết luận chỉ trong tích tắc, vậy nên Trình Ninh chỉ có thể vừa tiếp tục suy luận, phán đoán từng li từng tí, vừa tiếp tục quan sát những người này.
Lúc này, bà cụ Tiêu vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ mà nhìn về phía bà Phương và dì cả Tiêu, bà Phương và dì cả Tiêu cũng chẳng thèm quan tâm đến Trình Ninh nữa, sau khi bọn họ mắng chửi Trình Ninh là “con tiện nhân ăn nói bậy bạ, ngậm m.á.u phun người” thì vội vàng đến trấn an bà cụ Tiêu, nói: “Chị à, sao chị lại nghe lời cái con nhỏ này nói chứ? Em đã nói với chị rồi mà, cái con nhỏ này không phải là người bình thường đâu, thực chất bên trong nó nhất định là một con yêu tinh chuyên mê hoặc người khác, là yêu ma quỷ quái khôn ranh, đi đến đâu cũng dụ dỗ, mê hoặc người khác.”
“Chị nhìn đi nhìn đi, A Lan đã nuôi Niệm Niệm được hơn hai mươi năm, đã nuôi nấng con bé từng chút một từ khi còn nhỏ, nhưng hiện tại vừa mới nhìn thấy cái con nhỏ này thì lập tức không quan tâm đến bất cứ thứ gì.”
“Hơn nữa, em nghe nói vốn dĩ người nhà họ Hàn rất ghét cái con nhỏ này và cô của nó, nhưng chớp mắt một cái, thằng ba nhà họ Hàn lại có thể trân trọng cái con nhỏ này như châu báu, bảo bối, làm sao nó có thể là người bình thường được chứ?”
Tôi có nên coi đó là một lời khen được hay không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất