Ngay khi cả căn phòng hoang mang vô vọng thì cảnh sát ập đến, không chỉ có mỗi cảnh sát đến, ngoài ra còn có cả những người binh sĩ cảnh vệ được trang bị vũ khí đầy đủ cũng ập đến.
Đồn công an của khu phố nằm ngay bên cạnh khu quân sự của đại viện, nên họ đến rất nhanh.
Hơn nữa đây là khu quân sự, bà ta còn đang gây rắc rối với người đứng đầu đại viện, thậm chí còn làm ầm ĩ đến mức phải gọi điện cho đồn cảnh sát, làm sao binh sĩ cảnh vệ có thể không đến chứ?
Lúc này, người nhà họ Tiêu và người nhà họ Ngô đều sợ hãi, hận không thể lập tức trốn sau lưng Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan.
Nhưng bọn họ không có cơ hội đó, ngay khi cảnh sát và binh sĩ cảnh vệ ập vào, Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan đã chỉ đạo bọn họ bắt giữ người nhà họ Tiêu và người nhà họ Ngô.
“Con rể à, con đang làm cái gì vậy? Con mau bảo bọn họ thả chúng ta ra nhanh lên đi chứ?”
“Các người mau thả bọn ta ra nhanh lên, chúng ta đã phạm tội gì hả?”
“A Lan, các người, các người đang làm gì vậy hả?”
“A Lan, cô, cô đang nghe theo lời xúi giục của Trình Ninh đúng không, vậy nên mới đối xử tàn nhẫn với bọn ta như vậy đúng không?”
“A Lan, cô đúng là cái đồ lòng lang dạ sói, từ nhỏ tôi đã nuôi nấng cô khôn lớn, từ đi vệ sinh tới cho cô ăn, cho cô uống, nuôi cô lớn lên thành kim tôn ngọc quý, đây là cách mà cô đền đáp công ơn cho tôi sao?”
Người nhà nhà họ Tiêu và người nhà họ Ngô bọn họ cứ nói hết lời này đến lời khác, Tiêu Lan quay mắt nhìn nơi khác, căn bản là không muốn quan tâm đến bọn họ một chút nào.
Chẳng qua Tiêu Lan không muốn quan tâm đến bọn họ, nhưng Trình Ninh thật sự rất quan tâm đến bọn họ.
Cô đã kìm nén cơn giận của mình suốt hai đời, đừng hòng cô có thể buông tha dễ dàng như vậy.
“Các người đã phạm tội gì sao?”
Trình Ninh cười mỉm rồi nói: “Tội mà các người đã phạm phải khá nghiêm trọng đây, tham lam, ham ăn biếng làm, chỉ mới làm mất hết gia sản thôi là chưa đủ, ngay cả giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai và tài sản mà các người cho là vô dụng cũng bị các người cố tình bán đi để đổi lấy lợi ích, kết quả là ngay khi nghe tin chính phủ sắp trả lại tài sản bất động sản, lại bắt đầu hối hận, thế là vội chạy đến nhà Đại Đội trưởng Lương, nhảy cẫng lên, vừa khóc lóc vừa kêu la ầm ĩ, muốn nhờ Đại Đội trưởng Lương sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp các người lấy lại những gì mà các người đã tự đánh mất”.
“Phong cách làm việc trước nay của Đại Đội trưởng Lương luôn giải quyết công việc nghiêm túc, công chính liêm minh, làm sao có thể để tâm đến những yêu cầu lố bịch của các người, thậm chí còn là một yêu cầu trái pháp luật? Các người bởi vì lợi ích của mình mà đe dọa người đứng đầu quân khu làm việc vi phạm pháp luật và kỉ luật, đây còn không phải là tội sao? Sau đó Đại Đội trưởng Lương không đồng ý, các người lại bắt đầu đe dọa vợ của Đại Đội trưởng Lương với lý do đến đáp công ơn nuôi dưỡng”
“Lại nói đến công ơn nuôi dưỡng...”
Trình Ninh cười khẩy, “Các người thì có công ơn nuôi dưỡng gì với vợ của Đại Đội trưởng Lương? Thuở bà ấy còn nhỏ, nhà họ Tiêu có ông nội và bà nội, có nô bộc, người hầu chăm sóc, đến khi bà ấy lớn lên, ngoài việc các người bóc lột, ngược đãi bà ấy, các người có ơn dưỡng dục gì chứ?”
“Để khống chế bà ấy các người không ngần ngại hạ thuốc bà trong thời gian dài, đến nỗi khiến bà ấy suy nhược từ nhỏ, tinh thần không ổn định, mất tập trung lơ đãng, rõ ràng là đã bị tổn hại bởi những loại thuốc của các người đưa cho bà ấy, nhưng các người vẫn nhất quyết nói với bên ngoài bà ấy bị bệnh thần kinh, các người có mục đích gì đây? Hơn nữa...”
Ánh mắt của cô lại chậm rãi nhìn về phía bà Phương, dì cả Tiêu và Tiêu Truyền Thụ, lần này cô cũng không cười khẩy nữa, hơi hếch cằm lên, nghiêm túc nói, “Không chỉ những tội danh này! Tôi còn muốn buộc tội các người tội danh g.i.ế.c người! Tội âm mưu chiếm đoạt gia sản”.
“Bà cụ Tiêu, bà Phương, năm đó hai người đã trốn về quê để tránh chiến tranh loạn lạc, trên đường gặp phải bọn cướp, ngoại trừ đứa bé trong bụng bà Phương, tất cả những đứa con khác của hai người đều c.h.ế.t cả rồi, nhưng chỉ sau một năm rưỡi khi hai người trở về thành phố, bà cụ Tiêu cảm thấy có lỗi với những đứa đã mất, nên đã tìm một đứa trẻ có cùng độ tuổi và ngoại hình giống với Tiêu Truyền Thụ thật về…”
“Thật ra thì cũng không cần quá giống nhau, dẫu sao thì bốn tuổi và hai tuổi có sự khác biệt rất lớn, vả lại, cậu thiếu gia nhỏ được lớn lên trong nhung lụa, châu báu đến hai tuổi, so với những đứa trẻ từng đi chạy nạn, ăn gió nằm sương, sống nơi rừng núi từ hai đến bốn tuổi, cho dù là cùng một người thì cũng sẽ rất khác nhau, bà đưa đứa trẻ này về nhà họ Tiêu, nói nó là Tiêu Truyền Thụ. Còn có dì cả Phương...”
Trình Ninh lại nhìn sang dì cả Phương, nói, “Dì cả Phương hoàn toàn không phải là đứa trẻ trong bụng của bà cụ Tiêu, căn bản dì ấy chính là con ruột của bà Phương, trong suốt những năm qua, bà ta đã lợi dụng con của người khác đóng giả con cái của nhà họ Tiêu, hòng chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tiêu, còn muốn lợi dụng công ơn dưỡng dục và uy hϊếp huyết thống thật sự duy nhất của nhà họ Tiêu, chính là vợ của Đại Đội trưởng Lương, nói bà ấy ăn của các người, dùng của các người, muốn bắt chẹt, hút m.á.u của bà ấy suốt mấy chục năm qua, ép buộc bà ấy phải cắt đứt quan hệ với đứa con gái duy nhất của mình, chỉ để nuôi dạy thật tốt cho con gái của dì cả Phương, cháu gái ruột của bà Phương, để cô ấy có một tương lai tốt đẹp, thật là công ơn dưỡng dục lớn lao!
“ Bây giờ các người đã hủy hoại toàn bộ gia sản của nhà họ Tiêu, lại còn có gan dám đến nhà họ Lương cầu xin Đại Đội trưởng Lương giúp các người lấy lại căn nhà?”
“Chưa hết, Đại Đội trưởng Lương không những không giúp các người lấy lại căn nhà, chúng ta sẽ kiện các người ra tòa, để các người trả lại toàn bộ tài sát mà các người đã làm mất của nhà họ Tiêu!”
Sau đó Lương Ngộ Nông gật đầu với cảnh vệ, những người họ nhanh chóng được đưa đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất