Nhà họ Ngô và người nhà họ Tiêu đều bị bắt đi, cảnh sát và cảnh vệ cũng rời đi, căn phòng đột nhiên trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, còn mang theo cảm giác im lặng, hoang vắng sau cuộc tranh cãi ầm ĩ.
Nhưng dường như trong tại vẫn còn âm thanh “ù ù”.
Tiêu Lan ngồi bên cạnh chiếc ghế sofa và nhìn ra cánh cửa đang đóng kín nhưng không biết bản thân mình đang suy nghĩ chuyện gì.
Lương Ngộ Nông nhìn Trình Ninh, nói: “Những gì mà con vừa mới nói, con biết được từ khi nào, làm sao con lại biết được?”
Trình Ninh nhún vai, cô đưa mắt liếc nhìn Tiêu Lan, nói: “Chỉ là vừa rồi, con nghe mẹ kể lại những chuyện trước kia giữa bà cụ Tiêu và bà Phương, cảm thấy kỳ lạ, lại nghĩ đến nhiều chuyện xảy ra trong nhà họ Tiêu, con vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, mà vừa rồi con lại chợt cảm thấy dì cả Phương và bà Phương trông giống nhau quá, nên mới thử ăn nói lung tung một lần, nhưng con không ngờ phản ứng của bọn họ lại dữ dội đến thế, vậy nên có cứ lần theo manh mối và kết nối mọi chuyện lại với nhau... Đương nhiên, thực chất con chỉ nói những lời vớ vẩn mà thôi, đặc biệt là cậu cả Tiêu, ai biết anh ta là thật hay giả.”
Thậm chí cô còn không thèm gọi “dì cả Tiêu”, mà cứ thế gọi thẳng “dì cả Phương”.
Mọi người: “...”
Lương Ngô Nông và Tiêu Lan không biết phải nói gì.
Hàn Đông Nguyên vẫn một mặt như thế mà nói: “Ai da, thật là, Ninh Ninh nhà chúng ta thông minh quá đi mất, con cảm thấy rất tự hào, rất thích.”
Trình Ninh cảm thấy hơi buồn khi nhìn thấy Tiêu Lan thế này.
Cô cũng cảm thấy hành động của mình hung hãn như hổ đói, đối với Tiêu Lan có hơi quá mãnh liệt.
Trước kia cô không hề quan tâm đến Tiêu Lan, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến tâm trạng của bà ấy như thế nào, thế nhưng bây giờ lại đang tiết lộ một màn kinh tởm như vậy của nhà họ Tiêu, Trình Ninh lại nhìn Tiêu Lan, cảm thấy có hơi đau lòng, một người đã mất đi sự che chở của cha mẹ từ khi còn nhỏ và rơi vào trong tay của sài lang hổ báo.
Từ khi con nhỏ, bà ấy đã rơi vào trong tay của những kẻ trăm phương ngàn kế muốn làm hại bà ấy như bà cụ Tiêu và bà Phương, có thể tưởng tượng được hai người đó sẽ dạy dỗ bà ấy như thế nào, bà ấy có thể lớn lên tốt như thế này, trưởng thành như hiện tại, thật sự là một điều không hề dễ dàng gì.
Cô suy nghĩ một lúc thì quyết định an ủi bà ấy, nói: “Không sao đâu mẹ à, con chỉ là thấy bọn họ không tài nào bình tĩnh được, nên cảm thấy đưa bọn họ đến đồn cảnh sát sẽ dễ dàng khiến bọn họ bình tĩnh hơn, nếu như thật sự có chuyện gì thì cũng nên điều tra, chỉ như vậy thì bọn họ mới có thể biết được sự thật một cách rõ ràng, sống theo cách mình muốn, không nên quá tham lam, lúc nào cũng nghĩ tới những thứ không thuộc về mình, chỉ như vậy thì bọn họ mới có thể sống như người bình thường”
Mặc dù những lời an ủi này chỉ có hạn, nhưng Tiêu Lan vẫn nhận ra Trình Ninh đang an ủi mình.
Đây chính là niềm an ủi lớn nhất đối với Tiêu Lan.
Hơn nữa có lẽ Trình Ninh đã hiểu lầm bà ấy.
Bà ấy lấy lại tinh thần, cười nói: “Mẹ không lo lắng cho bọn họ, nếu không thì mẹ đã không làm vậy, sẽ không gọi cuộc điện thoại đó. Mẹ chỉ đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra ở nhà khi mình còn nhỏ mà thôi, ông nội và bà nội của mẹ vẫn còn, còn cả bác cả trai nữa.
Sau tất cả những chuyện ồn ào, ầm ĩ này, bà ấy không muốn gọi bà cụ Tiêu và ông cụ Tiêu là bố mẹ nữa.
Tiêu Lan chậm rãi nói tiếp, “Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại những chuyện xảy ra khi mẹ còn nhỏ, mẹ cảm thấy có rất nhiều điều kỳ lạ, rất có khả năng suy đoán của con là sự thật, từ khi mẹ bắt đầu có ký ức, tình cảm giữa bác cả trai và bác cả gái cũng chỉ bình thường mà thôi, bác cả trai cũng không thích anh cả và cả Tiêu Truyền Thu và Tiêu Đan, sau này bác cả trai còn có một người vợ lẽ, người vợ bé đó của ông ta cũng sinh cho ông ta một đứa con trai, ông ta rất yêu thương đứa con trai đó, còn đứa con trai đó thì lại rất ghét Tiêu Truyền Thu, bây giờ nghĩ lại mới thấy, rất có khả năng bác cả trai cũng biết đứa bé đó không phải là con ruột của mình, cho dù lúc đầu không biết thì sau này ông ta cũng biết.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất