Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Còn về lý do tại sao việc đó không bị lộ ra ngoài, có lẽ lúc đó chưa có người vợ bé, Tiêu Truyền Thụ vẫn là đứa con trai duy nhất của ông ta, đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tiêu, mà lúc đó ông nội lại yêu thương cha ruột của Tiêu Lan, Tiêu Trung Đình hơn, vậy nên bác cả Tiêu mới mắt nhắm mắt mở mà nhận đứa con trai này, nhưng càng về sau ông ta lại càng bị ám ảnh bởi việc phải đi người vợ bé để sinh thêm cho ông ta một đứa con trai.

“Vậy người vợ bé và đứa con trai đó thì sao?” Trình Ninh hỏi.

“Chạy rồi”

Tiêu Lan nói, “Trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, người vợ bé đó đã lấy một số tiền rồi dẫn theo đứa con trai bỏ trốn”

Trình Ninh: ….

Nhà họ Tiêu thật sự là một vũng bùn lầy.

Tiêu Lan đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Ninh Ninh, con đợi một chút.”

Bà ấy lại đi vào trong phòng, đến khi bước ra trên tay bà ấy còn cầm theo một mặt dây chuyền có khóa hình hoa sen được làm bằng bạc cỡ nửa lòng bàn tay, bà ấy đưa nó cho Trình Ninh, rồi nói: “Cái này là do ông nội của mẹ, cũng là ông cố của con để lại cho mẹ.”

Lúc đó nhà họ Tiêu vẫn còn rất giàu có, mặt dây chuyền có khóa làm bằng bạc như vậy đã mang tặng cho huyết mạch duy nhất của Nhị phòng, thật ra cũng không phải là chuyện dễ thấy gì, chẳng qua chỉ là món quà lưu niệm mà thôi.

Trình Ninh đưa tay ra và nhận lấy, cầm nó trên tay rồi lật qua lật lại trong ngờ vực, không biết rốt cuộc Tiêu Lan có ý gì.

Bà ấy muốn tặng cái này lại cho cô sao?

“Mở nó ra xem thử đi” Tiêu Lan nói.

Hả?

Trình Ninh đưa tay chạm vào mặt dây chuyền, tìm một điểm khảm thích hợp, rồi cạy mở nó ra.

Có một chiếc lược nhỏ ở bên trong, một cái bàn tính nhỏ, còn có một chiếc chìa khóa, sau đó Tiêu Lan đưa tay cầm chiếc lược nhỏ kia lên, lấy nó cạy tìm trong hộp đựng mặt dây chuyền, thật ra mặt dây chuyền còn một lớp khác nữa, Tiêu Lan rút ra một mảnh lụa nhỏ mỏng như cánh ve sầu, Trình Ninh nhìn thấy trên tấm vải lụa mỏng đó có vẽ một số hoa văn.

Cô nhìn những hoa văn trên tấm lụa mỏng đó rồi lại nhìn Tiêu Lan.

Tiêu Lan bèn nói: “Đó là của ông cố và bà cố của con, ngoài ra còn có một số di vật cha mẹ ruột của mẹ để lại, thực ra chúng cũng không phải là đồ có giá trị gì, chỉ là một vài bức thư cũ, ông ấy đã đặt chúng ở một số nơi, rồi giao lại cho mẹ. Chủ yếu là, con cũng biết rồi đấy, mẹ chỉ là một đứa trẻ mồ côi, ông cố của con biết nếu như ông ấy trực tiếp đưa chúng cho mẹ, thì cho dù những thứ đó chỉ là những món đồ không có giá trị, chúng vẫn có thể không nằm trong tay mẹ...”

Bà ấy vừa nói vừa miễn cưỡng cười gượng, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói, “Chẳng qua là vì những năm nay quá bất tiện, đợi đến khi lấy lại được ngôi nhà, chúng ta cùng nhau đi xem chúng chung với nhau.”

Nhà họ Tiêu có nhiều chuyện chuyển ngoặt như vậy, Trình Ninh thật sự rất tò mò không biết ông cố để lại cho Tiêu Lan những gì, cô cũng biết tâm trạng hiện tại của Tiêu Lan, nên gật đầu đồng ý.

Sau đó Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên rời khỏi nhà họ Lương.

Vào chiều hôm đó Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông lại làm một việc khác.

eyJpdiI6IlhZK1FSVVc0WTFFWmlyNWw5YjB4SUE9PSIsInZhbHVlIjoiYWdLaUY0aDZGQ1RXdEZGZnJaYUo5VitCOEZLU1BwcVlFY2hQeVwvZEJSREhzbW5BN3BGTk1KdG1FZVRlK2QxMVpXdFV2bGZRbFp5SFVSeGVKemY5ejZVVjJ4RlJtUnEzV3JQUUZ1VjJscjNBeHUzQ0Ewdml6alwvcSs0NXpPSFhjZ21TNGZBVFwvUHZBZVwvZDV2cEZ0R0JWSHExYWoyeEY3UzByREJaZkREclwvbUxXbDBkaThsZjAyNGpmRm84S3k1dDN4VE5JUEs4QU5Zd3VNNUdrQUtJSTNkZjZiamFMeUcxcDM3U0xIRFpMYTZqbDdreldnaFlpVjBzQWlXYlhmZHRKb1VLNE9tRmdXS2d5VFwvMkNKSWlpVlh4endEbHFBSU5SZmpmOXhSSWhTU2hcL04rR0tzT2NGOHcwXC8rUEVUV1RsSW0ydlJYbGNCXC9iTVZOUm8xdTcwRDlzUTRrZEJwbWVaXC8zZW9tZzBsd0pWYzZUUTdyTVwvTFFGSVwvQmNlY2VIeFhObEpNdDhOTlptNlwvTklhUzh6VmtNbGdPcWxmOFNVWDY5S0x0M1p6bzk3STZsbFV4djdSZUd4UjhUOGRNRm1QZWhEdUsxUnM0NU1NY3IwVm9hXC95N09wcVRRblJYWDNPYmVxcXlvK29rRmlWUHdrcTBjQzhPUTQ1RDBwSDBGcTh6cmhxYUVOQnliRUk5SkthY0NjSUtxZzM4RTBhU0JRYWF3TXlQUU16RXh6NnJmb256cGdGcnVFNzd2ckhwcVoxK2M0bVN2bnpsT2o4ais3N2lSS2tiS1lidTJ1SklRZ252aVBkVGo3NUhzeWFzTnFcL0U5XC9Ia1FmdWFTclk0UWRJOVNqS3hFUTBRWVVLOWROQm5HYTdhVWkzbEl4aElpNVM5QTJYbk1UUURUY3hmNmIyYWhwUmR0dm9QTDhscnNkUm9ZdWt2QzdZcTdtbkRoK2twdnIrU2lkV0V2NW5nakdHbVhYQWtYa3BkalhmTT0iLCJtYWMiOiI0MGJiYTE1ZGEyYzZiZDNkYzI0NmEwMjE4MTQ2Y2MwYmVmY2QzODVjZjM0YTAxZjRlZGFiNzAzYjU2ZDBjZTc1In0=
eyJpdiI6ImV2SmRCZUF4QzZIUmwxOVNENnMwT3c9PSIsInZhbHVlIjoiQkVnQ013XC9ZN21TOUZ5VmhmV0liTTNPa0RCdUk0b2JFT1Axc21VUDROK3pGa25laTR6TmRiTDNMV2dCTHZKQnV4R2NCRVVkU0EwSlFtWndrUVwvMTVUZ1VKcUQ3a3E2MGZKMFZsZmRXV2NCbVwvRFNDU2xic0lFTEVkdmlXWVBSTHFMUnZkbFQwUmt6cFBublJwaXlYdjEwenNcL0JEVGxoY3hZZlVQSXRSSEs5TTZySXltQ1Y2aTBHSWVNNnZ4eGpZTWUyXC9OcWlmVlwvcWJObUsxNjJEeVVUdDdOQ0c4eFwvSzhseGpocCt2RFp5XC81czMwRTk3WW12cnByRlZiS21objRqdElUT0FqRlF4QU1wRjR1MWFXREd2Y2YzZExLelFWOFEwejZJMmQyTE1YbVNZRTg0VURTR3NoWFJXU0w0UlM5cFo5S0kyS01sUjI2Zm5pWEhPQklkT0FjYU16NUF0MU5jdkpLc3hpR3dZVTBvVk5UTzNMZXdJakVqQ05MVFBvcW9OeThZVGIwVVA4UTRqWjRSMXg4N1JEclF4MnFGUnp2QjRqSkN4azhJU2djVjBveGE2bmdOalZhdk16Yll2SGl5YUFtdVJhZmV5NWZLdjRNMExWS1BZZldnYWhGSUxrTzBJdzBNWGRjeVhcL2dBUTFtRHR0SUVyOE1XaU1IVFo0U3ZMUXhjYzJpTDVFNUZCcW5sbFVpZGNJZ2FPOHBcL2NzRUpDVU9vV0JveU8wOElnb250Y1FuOW5cL0xDK1hiMEZpWUZRcmVydEpoZ1hxSGlSNFFtT2hBSFlnPT0iLCJtYWMiOiI3MGNiMzU3ZTE2MTc2MThjYmZjZTk0NjNhZmZhYmI4MTg0YTNhZTZmMzIxYzkxOWI0OGNiYzFkZDc4MzM1MGZmIn0=

Có một số thứ còn rất quen thuộc với Tiêu Lan, thậm chí có một số loại Tiêu Lan còn chưa từng nhìn thấy chúng.

Ads
';
Advertisement