Bà nội Hàn nghe xong trong lòng vui mừng, nói: "Chính là như vậy, là Ninh Ninh nói, cho nên không sao, chẳng phải là bà không yên tâm về Đông Nguyên sao? Cháu biết đấy, thằng bé đã làm những trò lố từ khi còn nhỏ, chỉ giỏi làm những điều khó hiểu luôn khiến mọi người cảm thấy lo lắng, ôi, có Ninh ninh ở đây là tốt rồi”
Lại nói thêm: “Ừ, tất cả đều là nhờ có cháu. Nếu không, với tính tình của Đông Nguyên, dù có kiếm được vàng bạc để vinh danh ta, ta cũng sẽ cảm thấy bất an, bồn chồn. Chỉ sợ một ngày nào đó thằng bé sẽ gây nên chuyện lớn khác.”
Dừng xe xong, Hàn Đông Nguyên xách đồ đi phía sau họ, nghe vậy không biết nói gì.
Trình Ninh quay lại nhìn anh mỉm cười.
Được rồi. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Hàn Đông Nguyên cảm thấy như có một cơn mưa ngọt ngào rơi vào lòng mình, anh cảm thấy không sao cả.
Ai không biết anh là một tên vô liêm sỉ? Nhưng cho dù anh có vô liêm sỉ thì Ninh Ninh của anh vẫn yêu anh nhất.
Có xe rồi, cho nên mọi người trong gia đình không còn phải chen chúc trong căn phòng nhỏ ở đại viện nữa, mà tất cả đều đã sống ở bên đường Ngân Than hết cả rồi.
Ngôi nhà ở đây tuy chỉ có hai tầng, nhìn nhỏ hơn một chút so với những ngôi nhà riêng khác trên đường Ngân Than, nhưng cũng không quá nhỏ để ở, tầng một có bốn phòng còn cộng thêm một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, và một phòng tắm, còn ở tầng hai cũng như vậy, có bốn phòng cộng thêm một phòng khách nhỏ và một ban công vườn, trên mái tầng hai là vườn trên sân thượng có lan can.
Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên sống ở tầng trên.
Có một phòng ngủ, một phòng thay đồ và một phòng làm việc chung của hai người, phòng khách nhỏ thực ra vừa là phòng khách vừa là phòng làm việc của Trình Ninh, còn phòng còn lại thì được bố trí thành phòng của em bé.
Trong bốn phòng ở tầng dưới thì một phòng là của bà nội Hàn ở, một phòng là của dì Chung, một phòng là của Trình Tố Nhã, còn một phòng thì tạm thời đang trống thế là được dùng để làm phòng chứa đồ linh tinh.
Bởi vì bà nội Hàn, dì Chung và Trình Tố Nhã mấy người bọn họ đang sống cùng nhau, cho nên bình thường vẫn hay nói chuyện với nhau, hơn nữa còn quan sát mọi trường xung quanh, thế là không những không cảm thấy buồn chán, mà còn cảm thấy cuộc sống có mùi vị rất tốt, sau khi ở được vài ngày, thì bọn họ và những người hàng xóm xung quanh đã nhanh chóng làm quen với nhau.
Một số người hàng xóm không nói được tiếng phổ thông, mà chỉ nói được tiếng Quảng Đông của người bản địa Quảng Thành, cho nên mọi người liền khoa tay múa chân, thì cũng cho là có thể giao tiếp được với nhau.
Ngoài ra những người còn lại đang sống ở số 26 là Lương Hằng Châu và ba mẹ của anh ấy.
Lý Tú Nga đã tặng cho bọn họ rất nhiều quà, sau đó còn mỉm cười rồi nói tiếp: “Ban đầu khi thằng bé vào đại học, thì mọi người đã giúp đỡ thằng bé rất nhiều, và còn quan tâm đến mọi mặt cuộc sống của thằng bé, lúc đó chúng tôi nghĩ nên tự mình đến tận cửa để mà cảm ơn, nhưng đáng tiếc đường xá quá xa xôi, cho nên luôn muốn đi nhưng lại không thể đi được, hiện tại thì tốt rồi, mọi người đều đã quan đây sống cả rồi, cũng được tính như đã cho chúng tôi một cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn của mình, nếu không thì chuyện này vẫn luôn nằm mãi trong lòng và khiến tôi luôn nghĩ đến nó”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất