Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Bà nội Hàn và Trình Tố Nhã vốn là người khách sáo, cho nên sau khi trò chuyện được một lúc thì mới thấy được tính tình của hai người này rất tốt, thế là hai nhà liền thiết lập quan hệ thân thiết.

Lý Tú Nga thường đến gặp bà nội Hàn trong lúc bà ấy có thời gian rảnh.

Khi hai gia đình quen thân với nhau được một chút, thì Lý Tú Nga liền thở dài với bà nội Hàn và Trình Tố Nhã, đồng thời còn kể về việc con trai bà ấy luôn không chịu tìm đối tượng để mà hẹn hò.

Lý Tú Nga hỏi bà nội Hàn và Trình Tố Nhã: "Thím, Tố Nhã, nói đến chuyện của Hằng Châu, thì tôi cũng không giấu giếm hai người, đứa trẻ này từ nhỏ đã hiểu chuyện và trưởng thành rồi, chuyện gì cũng đều không để tôi lo lắng, nhưng duy nhất chỉ có một chuyện, đó là chuyện kết hôn, dù có giới thiệu bao nhiêu đối tượng cho thằng bé thì thằng bé đều không đồng ý”.

“Năm nay thằng bé đã lớn tuổi như vậy rồi, nhưng vẫn không có một chút động tĩnh gì cả, hơn nữa thằng bé lại không vội làm tôi lo c.h.ế.t đi được. Thím ơi, Tố Nhã, Hằng Châu là học đại học ở Bắc Thành, cũng thường xuyên đến nhà của mọi người, tôi nghe nói Đông Nguyên có một người chị hai đang cùng thằng bé làm việc chung một nhà máy, mọi người có từng nghe nói qua thằng bé có người yêu chưa? ở bên đó có phải đã từng hẹn hò với đối tượng rồi phải không?”

“Tôi cũng không phải là quản quá nhiều chuyện của thằng bé, nhưng cái chính là không muốn ngộ nhỡ thằng bé bị người khác làm tổn thương, hơn hết chúng tôi cũng có thể đúng bệnh mà kê đơn, hoặc là thằng bé thích cô gái như thế nào, thì chúng tôi cũng có thể nỗ lực mà làm theo hướng đó”

Bà nội Hàn và Trình Tố Nhã: Chuyện này thì bọn họ phải nên nói sao đây?

Thật khó để nói rằng con trai của bà là đang thích Ninh Ninh của nhà chúng tôi, hơn nữa là thằng bé đã thích con nhóc nhiều năm rồi phải không?

Chuyện này nên nỗ lực làm theo hướng nào đây?

Bà nội Hàn và Trình Tố Nhã liền nhìn nhau.

“Thằng bé là một đứa trẻ có chủ ý riêng của mình, thì chắc chắn trong lòng phải có dự định của riêng mình rồi.”

Trình Tố Nhã an ủi Lý Tú Nga, và nói: “Chuyện duyên phận thật sự không định được, nói không chừng một lúc nào đó thì thằng bé sẽ gặp được ai đó thì sao.”

Lý Tú Nga gật đầu, và nói: "Tôi cũng biết, những năm đầu tôi sớm cũng đã không quan tâm rồi, nhưng hiện tại không phải thằng bé đã lớn tuổi quá rồi sao? Mọi người hãy nhìn hai đứa em gái của thằng bé đi, tất cả đều nhỏ hơn thằng bé có vài tuổi thôi, mà sớm đã kết hôn từ mấy năm trước rồi, và con nhà người ta thì cũng đã đi mua nước tương được hết rồi, hiện tại thì Ninh Ninh cũng có một đứa rồi, mọi người nói xem thằng nhóc này là đang làm anh của người ta đó, nhưng sao lại có bộ dạng như thế này kia chứ?”

“Nghĩ thôi cũng đã thấy lo âu rồi, nhưng nhà chúng tôi thì lại không giống với gia đình của người ta, ba dượng thì không thể nào nói chuyện với thằng nhóc, còn ba ruột thì lại càng không thể nói, trước kia thì tính tình còn tốt, còn có chủ kiến, còn bây giờ thì chính là làm người ta lo âu c.h.ế.t đi được.”

Cả bà nội Hàn cùng Trình Tố Nhã đều không biết phải trả lời cuộc nói chuyện này như thế nào nữa.

Còn dì Chung thì rất ngạc nhiên khi nghe được chuyện này.

Trước đây bà ấy cũng thường xuyên đến nhà họ Hàn, cho nên cũng có quen biết với Lương Hằng Châu.

Nhưng lúc đó thì bọn họ đều cho rằng Lương Hằng Châu luôn chạy đến để ở nhà họ Hàn, và không ngừng tỏ vẻ bợ đỡ săn đón Ninh Ninh, thì luôn cho là trong lòng của anh ấy đang có tâm sự phức tạp, ai mà biết được trong lòng của anh ấy là đang kìm nén cái gì kia chứ?

Nhưng hiện tại xem ra, mẹ ruột này chưa bao giờ ngại ngùng khi nhắc đến Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan, ngoài ra còn nói Ninh Ninh là em gái của Lương Hằng Châu một cách tự nhiên nửa kia chứ... Nhưng thực ra, đó cũng được tính là em gái sao hả?

Trình Tố Nhã là người lịch sự cho nên sẽ không hỏi trực tiếp.

Nhưng dì Chung và bà nội Hàn thì lại không.

Dì Chung liền hỏi: "Em Lý, tôi có một câu hỏi, xin cô đừng bận tâm, trước đây tôi không thể trực tiếp hỏi Hằng Châu, cho nên tôi sẽ hỏi trực tiếp cô”

"Có cái gì sao?” Lý Tú Nga cười nói: "Có chuyện gì cứ hỏi đi, đừng băn khoăn cái gì hết.”

Trên thực tế Lý Tú Nga cũng biết về thắc mắc của bọn họ, cho nên bà ta vẫn luôn muốn nói rõ ra hết.

Dì Chung nói: “Tôi vừa nghe cô nói về cái gì là ba ruột của Hằng Châu, nhưng ba ruột của Hằng Châu chỉ có một đứa con trai, thế nhưng Hằng Châu lại không chịu nhận ba ruột của thằng bé, có phải là đối với ba ruột của thằng bé là đang có ý kiến gì phải không?”

Lý Tú Nga sửng sốt.

Có lẽ bà ấy không ngờ quan điểm của bọn họ lại xuất phát từ góc độ này.

Bà ấy mỉm cười rồi nói: "Có thể có ý kiến gì sao? Năm đó là ba ruột của thằng bé phải ra chiến trường để chiến đấu, là vì bảo vệ gia đình và đất nước, ngoài ra ông ấy lại không bỏ rơi mẹ con chúng tôi vì bất cứ điều gì khác. Hơn nữa, nếu thật sự phải nói câu xin lỗi, thì cũng phải là tôi nói câu xin lỗi với ông ấy, bởi vì khi nghe nói ông ấy đã hi sinh trên chiến trường, thì tôi cũng không đợi ông ấy thêm hai năm nữa, mà đã trực kết hôn với anh em họ của ông ấy.”

“Còn như chị nói thằng bé không chịu nhận ba ruột của thằng bé, là vì chuyện lúc nhỏ, không có cách nào khác, là từ khi bắt đầu đi học thì thằng bé đã nói và gọi Ngộ Công là ba rồi, còn người trong nhà của Ngộ Công cũng đã thật sự xem thằng bé là con cháu ruột trong nhà bọn họ, trong khoảng năm sáu năm này, nếu chị lại bảo thằng bé đột ngột gọi một người khác là ba, thì cho dù người đó có là ba ruột của thằng bé đi chăng nữa, thì tóm lại nó cũng khó xử, còn Ngộ Nông thì cảm thấy là ông ấy đang có lỗi với chúng tôi, ngoài ra ở bên chỗ của Ngộ Công thì chúng tôi lại không có con, cho nên mới để cho thằng bé tự do, và sau này đại khái nó đã trở thành thói quen rồi”

Bà ấy nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của dì Chung, bà nội Hàn còn có Trình Tố Nhã đều đã có một chút kỳ quái rồi, cho nên bà ấy đã đột nhiên phản ứng lại, và nói, “Mọi người có phải đã nghe được những lời đồn thổi từ nơi khác rồi phải không? Haizz, tôi khẳng định nơi đó là Tiêu gia.”

Nói đến đây thì Lý Tú Nga cũng tức giận, mà nói: “Tôi nói cho mọi người biết, những năm gần đây, nhà họ Tiêu bọn họ, ở bên ngoài tung ra rất nhiều tin vịt lộn xộn, cái gì là Ngộ Nông không nhận Hằng Châu, trong mắt của Ngộ Nông chỉ có A Lan, lo lắng cho sức khỏe của bà ấy, chỉ muốn nuôi dưỡng con gái là Lương Niệm, cho nên về căn bản là không chịu nhận Hằng Châu. Trời ơi, thật là một lũ tán tận lương tâm! Họ vì cái gì chứ, chẳng phải là vì khiến cho chúng ta, khiến cho Hằng Châu đều oán hận Ngộ Nông sao, sau đó thì hai nhà sẽ bất hòa với nhau, và thế là tất cả mọi thứ của Ngộ Nông và A Lan đều sẽ thuộc về Lương Niệm đó, và đều thuộc về nhà họ Tiêu của bọn họ.”

eyJpdiI6InE4S0NId2FTTjVwcXlcL1RFWUFwV1RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllFQ1dESjF1OVFRS2M5a1BCaXoxUTlVenhLWW9oWW9uY2ZyTjA1XC9hWUxkWWNYQzI1XC9FYzdURTlFZ3RLc1JPaEk2cml4TFp2TTFoNVlZa0ozS3N1MVwvYlhod0s3ZCtIbWN5MGl5MWdwRnFVPSIsIm1hYyI6IjNmNGQ0MjU2OWUyNTYwNmJkMGFhN2RkMjVkNjEwOWE5ZjkyYTQ4NTAwNzg3MTMyYzI5MDE3NjE0MTUwMTc5NjYifQ==
eyJpdiI6IkF5MkhcL1BRcnp5ZzYzOVNSclprRzBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkU5VUZRTmFaUGxIOVhNekExVWtEcjdmMmxGeHdkRmp3Q1hINTB1eERSVHdkaStLRzl2V1VtODhrdzZRRk13NkhHWDNOcjJ3VGxraEFzdGt0K2loUml3NHl5QkJjK1wvXC9PM0dKb3dvT3V2NUVoOGVTMnhMXC9WSU53aGlVNW0zRjBTa1ZvMHJ1UGMwWkFqSXhZa3ZiZnB5bDZXc3VTSUE0ME9xeWxCSDc3bmY3c1QxZklpRFByZVZNOFZ0cjM0MmVTMGVzNXY0OHFzZUpJTDFVZzVLajh1RUxqcVV2ZmhRMlArSld4dGcxR1dGKzZVV1JPM0FpMlFKT1crUWQ4TENoOWMiLCJtYWMiOiJiYTI2ZDlkYWEyNjliYTc2YWM1YWYyZjkyYWUxZWY2ZTAwMjMwZWFkNDY0OWFiOTQ4NzViMzViZTg4NzdkMzBjIn0=

“Nghe nói, cô cùng Ninh Ninh và mẹ ruột của con bé cũng rất thân thuộc phải không?” Dì Chung không kiềm chế được mà hỏi lại.

Ads
';
Advertisement