Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Tiêu Lan liền cười một cách đau khổ, Bà ấy cẩn thận nhìn Trình Ninh.

Trình Ninh luôn nói cô không quan tâm đến Lương Niệm, nhưng khi Lý Tú Nga nói như vậy, thì cô liền lập tức vui mừng.

Cho nên, không phải là cô không quan tâm, mà chỉ là cô lười quan tâm thôi đúng không?

Bà ấy thở dài, rồi nói: “Tôi không thể tát vào mặt con bé, nhưng yên tâm, tôi và Ngộ Nông đã gửi văn kiện lên đoàn văn công để làm rõ mọi chuyện rồi, ngoài ra cũng nói chuyện về việc thay đổi họ cho con bé rồi.”

Lần này đến lượt Lý Tú Nga và Trình Ninh ngạc nhiên.

Họ cho rằng Lương Niệm suy cho cùng là do Tiêu Lan nuôi dưỡng, ngoài ra bà ấy vẫn luôn dịu dàng, cho nên sẽ không có cách nào để hoàn toàn làm ra được việc tàn nhẫn như thế này được.

Nếu trực tiếp gửi thư như thế đến đoàn văn công thì sợ là cô ấy chắc chắn sẽ không được đoàn văn công giữ lại nữa.

"Lần này quyết tâm như vậy sao?” Lý Tú Nga hỏi.

Tiêu Lan liền cười khổ một cái, nhưng lại dùng giọng điệu rất bình tĩnh mà nói: “Chính tay tôi nuôi lớn con bé nhưng khi con bé trưởng thành thì lại thành ra thế này, cho nên cả tôi và Ngộ Nông cũng có một phần trách nhiệm, là tôi không biết nuôi dưỡng trẻ con.”

“Tôi chưa bao giờ dạy con bé làm điều xấu, và cũng chưa bao giờ dạy con bé trở thành người bạc tình nhạc nghĩa, ngoài ra còn mưu cầu lợi ích cho bản thân. Nhưng tất cả những gì con bé nói con bé làm, thì lại giống hệt tính cách của chị gái con bé là Ngô Huyên, hơn nữa con bé cũng đã vui vẻ mà gần gũi để trở thành người một nhà với ba mẹ ruột của con bé rồi, cho nên chúng tôi cũng nên trả lại thân phân con gái của nhà Ngô cho con bé được rồi.”

"Việc này lẽ ra phải làm từ lâu rồi!”

Lý Tú Nga vỗ tay cười và nói: "Nhìn xem một năm qua cô ấy đã làm những gì? Nếu chúng lại không hành động như thế, để khiến cô ấy thay đổi họ tên một cách rõ ràng, thì thật không biết cô ấy lại dùng cái tên này mà ra bên ngoài để làm ra biết bao nhiêu là chuyện nữa!”

Tiêu Lan đưa tay vỗ vỗ Lý Tú Nga, và nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, trong lòng của chúng tôi đã có tính toán cả rồi”

Hãy nói về Lương Niệm.

Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông đã viết thư gửi về đoàn văn công của quân khu, đối với thân thế của Lương Niệm, cùng với nguyên nhân và hậu quả tất đều được làm rõ hết, đồng thời còn nhờ tổ chức trực tiếp hợp tác với Lương Niệm để đổi lại họ cho cô ấy.

Sau khi nhận được thư thì cả đoàn trưởng của đoàn văn công cùng với bí thư đoàn ủy hai người bọn họ đều rất coi trọng việc này, cho nên đã lập tức phái người đi điều tra tình hình và nói chuyện này với Lương Niệm.

Lương Niệm không bao giờ ngờ rằng cả Lương Ngộ Nông và Tiêu Lan lại làm ra loại chuyện tuyệt tình đến thế, cho nên cô ấy đã gần như ngất đi.

Đợi sau khi cô ấy phản ứng lại, thì cô ấy đã là Ngô Niệm mất rồi.

Có bối cảnh thân thế như vậy, tuy nhiên đoàn văn công lại không trực tiếp khai trừ cô ấy, nhưng cũng không cho cô ấy lên sân khấu nữa, mà chỉ cho cô ấy làm công việc hậu cần mà thôi, như vậy có thể nói là tiền đồ nghề nghiệp của cô ấy cũng đã bị hủy mất rồi.

Lương Niệm, không phải, là Ngô Niệm đương nhiên không thể chấp nhận rồi.

Cô ấy lại chạy đi tìm Tiêu Lan.

Tiêu Lan đã từng cảnh báo cô ấy, bảo cô ấy đừng bao giờ đến khu nhà của bà ấy nữa, nếu không thì sẽ đem thân thế của cô ấy, cùng với chuyện mà bà ngoại của cô ấy đã làm ra đi công khai với tất cả mọi người, ngoài ra bà ấy cũng đặc biệt dặn dò ở bên chỗ cảnh vệ.

Vốn dĩ Tiêu Lan cảm thấy rằng đây là chuyện gia đình, cho nên không muốn nói nhiều với người khác.

Nhưng nếu Ngô Niệm lợi dụng điều này để đi lại với tư cách là con gái của Lương gia, thì bà ấy sẽ không bao giờ bỏ qua.

Cho nên một năm qua Ngô Niệm chưa bao giờ tới khu nhà để tìm Tiêu Lan.

Nhưng lần này cô ấy không còn lựa chọn nào khác.

Cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trong vườn của khu nhà, mà khóc một cách sướt mướt.

Khi nhìn thấy Tiêu Lan thì liền hỏi bà ấy tại sao lại đối xử với cô ấy tàn nhẫn như vậy, và tuyệt tình như vậy.

Nói sao thì bà ấy cũng là người đã nuôi cô ấy khôn lớn, hơn nữa cô ấy còn gọi bà ấy bằng mẹ suốt hơn hai mươi năm qua.

Tiêu Lan nhìn cô ấy, mà bình tĩnh nói: “Mẹ đã cho con rất nhiều cơ hội, bảo con không quan tâm, và giữ khoảng cách với Tiêu gia Ngô gia, là con một lần rồi lại một nhất quyết muốn thân thiết với bọn họ, cùng với bọn họ múa đi múa lại, năm nay đã bao nhiêu lần, con lấy thân phận là con gái của nhà họ Lương nhưng lại cùng bọn họ đi khắp nơi để mà rêu rao..”

"Nhưng mà mẹ …” Ngô Niệm khóc và nói “Bọn họ là ba mẹ ruột của con!”

Tiêu Lan nghe xong thì liền nói "Ồ" một cách mỉa mai, sau đó lại nói: "Vậy hãy tiếp tục làm con gái ngoan của họ đi.”

“Nhưng mẹ ơi, dù thế nào đi nữa, con cũng là đứa con gái do mẹ tự tay nuôi nấng, mẹ yêu con nhiều như vậy, sao mẹ lại đành lòng làm như vậy với con?”

Ngô Niệm khóc không thành tiếng, mà nói: “Sao có thể làm vậy với con? Con có gì sai? Mà khiến mẹ phải viết thư cho đoàn văn công, để vừa cắt đứt tiền đồ của con, lại vừa hủy hoại mọi thứ của con, mẹ ơi, sao mẹ lại có thể làm ra chuyện như vậy đối với con, sao mẹ lại có thể làm ra chuyện như vậy đối với con, mẹ không còn yêu thương con nhất nữa sao...”

"Những thứ đó căn bản đã không thuộc về con.”

Tiêu Lan nhìn cô ấy khóc, và nghe cô ấy nói ra những lời đó, thì trong lòng không khỏi có chút mềm lòng.

Bà ấy nói: “Là bà ngoại và mẹ ruột của con đã dùng mọi thủ đoạn, thậm chí còn dùng thuốc để điều khiển mẹ, còn từ chỗ mẹ để mưu tính cho con nữa.”

Chỉ cần bà nghĩ đến điều này, nghĩ đến con gái ruột của mình trong suốt hai mươi năm đó đều không nhận được tình mẫu tử nào từ bà ấy, thì bà ấy liền không muốn nhìn người trước mặt nữa.

Suy cho cùng người ở trước mặt, từ lúc được sinh ra thì tất cả mọi chuyện đều được bà ngoại và mẹ ruột vì cô ấy mà khổ tâm mưu tính, dùng mọi thủ đoạn, và tính toán thiệt hơn, còn con gái ruột của bà ấy, thì bà ấy đã làm được gì cho cô rồi?

eyJpdiI6InZnWjFnZFl0K0JcL1dHUlpKYzNCK1wvdz09IiwidmFsdWUiOiJnOE1CRXRBcUZoK2dsZjJ6bG1wUEt2bFoyUmpxXC9HMUpxaWhpS29GT1RMVDVHOVNxU3JxNStPano5VmRDZ3MxRWdHd2lVYXhOa0h1RWQrcGhlXC9SSk14K0pGK2ZLeTFPOHBoUEMzU25pOVA0eVA4eUxwd2UzNXdPZVhmMm9oSFh0aU1FRDZtUzVvWHdxcUhBakJ2OE8wQT09IiwibWFjIjoiYjQxOWE4NzVmNDBmZjgyNDllNjYwMmEzZTFiM2FiYzE4NjdiNTFlYmJkZDc2NmZiODY4ZGZmMjg3MTZmYTdlMiJ9
eyJpdiI6IjRaNG0rN3dPZUY4V09jSVY1TkpkQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiR29janhLd0p4WmtJRzNvZ2Vzc0dRcm1obklZMFYyZUZ4aVc3azJCUXlxZER4emVJWHRKdkFwR05WYWJwa2VHYjdWYmVTc0JuNWIrNWhyZWE1RHZ4a29zZWlXNzdGbStsbkNkTCtJbzdYbGJEMTMrVkp2THZkVjRSQ1pSMmdqNlMwRThaejFOTzdCSDVZeTFLNmJNMVwvaVwvQnIwaDdKN2hGeGtTSWxMV1FWbHdVOFJ6cEJhc1p6QUJpbWRycHZwbUdHU0pIYm5IN1h5cnJsbTZ3ZnI5RExVWFNrN2d3M0d6MFVzMUl2RkZDc0FVPSIsIm1hYyI6ImM4NzgyNmQ2NWRkNmFjOTQwMzdlZGE1OWE2MWVkYTU1MGYwN2Y2NWJkZWMyMjkzNDU3MTM3MmJkYjE1MWNiZTgifQ==

Cô ấy vừa nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Lan, thì liền biết bà ấy thực sự không còn quan tâm đến cô ấy nữa rồi.

Ads
';
Advertisement