Khi còn là trẻ sơ sinh Đoàn Tử là một cô bé rất nghịch ngợm.
Khi vừa mới sinh ra tiếng khóc của cô bé đã rất lớn rồi, không giống như những đứa trẻ khác khóc như những chú mèo con.
Cô bé khóc khi thay tã, khi đói bụng cũng khóc, hơn nữa còn khóc rất lớn, và tràn đầy năng lượng, ngoài ra đổi chân nhỏ lại còn biết bay nhảy, không có một chút gì gọi là kiên nhẫn cả.
Đợi khi được vài tháng tuổi, thì cô bé liền nảy sinh sự nhiệt tình đối với môi trường xung quanh, đầu và tay nhỏ bé luôn khám phá thế giới mới, đối với cô bé mà nói, thì mọi thứ đều mới lạ, đương nhiên nó cũng mang lại rất nhiều khó khăn đối với cơ thể nhỏ bé của cô bé.
Nhưng cô bé quả thực đã làm cho người ta thích rồi.
Cô bé thích cười từ khi mới được vài tháng tuổi, cho nên đối với người khác chỉ cần cô bé nhép miệng cười thôi, thì trực tiếp có thể làm tan chảy trái tim mọi người theo đúng nghĩa đen.
Hàn Đông Nguyên không phải là người biết chăm sóc trẻ con.
Nhưng khi anh nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử cười như vậy thì anh cũng có cảm giác rất kỳ lạ, cho nên anh liền dùng bàn tay to lớn của mình mà bế cô bé lên, sau đó còn nói với Trình Ninh: “Con bé có đôi mắt biết nói nhiều hơn so với em rồi, khi em còn nhỏ đối với anh thì chỉ biết nhìn chằm chằm mà cảnh giác anh, còn đối với bà nội thì ngược lại luôn cười một cách rất ngốc nghếch”
Trình Ninh: "Đây là lỗi của ai? Anh như vậy mà còn muốn người ta cười với anh sao? Giờ em nghĩ lại, có nhiều lúc em muốn trực tiếp đem vật trong tay mình đặt thẳng vào đầu anh”.
Hàn Đông Nguyên: “...”
Anh rất khéo léo cúi đầu để trêu chọc con gái, sau đó còn nâng lên rồi lại hạ xuống, khiến Tiểu Đoàn Tử vừa mới được mấy tháng tuổi cười “khúc khích”, thế nhưng anh lại làm cho dì Hùng người đang chăm sóc Trình Ninh ở cữ nhìn thấy được, thì liền bị dọa sợ mà vội vàng ngăn anh lại, rồi nói: “Đứa bé vẫn còn nhỏ, xương cốt vẫn còn mềm, lỡ rơi xuống thì sao, không đùa như thế được.”
Hàn Đông Nguyên không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái, cho nên nhìn anh giống như kiểu người không chịu nghe lời khuyên, tuy nhiên khi dì Hùng nói đến đây thì anh liền lập tức sửa lại hành vi của mình, sau đó chỉ thở dài, mà nói: “Con bé thật phiền phức”
Trình Ninh ở bên cạnh liền cười khẩy.
Đứa nhỏ này đúng là rắc rối.
Kể từ khi có thể dùng đôi chân ngắn ngủn của mình mà bắt đầu đá thì cô bé liền rất hiếu động, cả đầu và mắt cũng không ngừng chuyển động bốn phía.
Khi cô bé mới hơn bảy tháng tuổi, thì cô bé liền bị ném lên một chiếc giường cao sáu tấc, vừa quay người lại liền có thể chạm vào mép giường mà ngã đập đầu.
Hàn Đông Nguyên một tay ôm lấy cô bé, nhưng anh lại cảm thấy uất ức một cách kỳ lạ, sau đó anh vội nói: "Hồi nhỏ em cũng như vậy sao? Em có cảm giác gì không?”
Nó thực sự, thực sự quá ầm ĩ rồi.
Kể từ khi có con gái, và mỗi khi chơi với con gái, thì anh đều luôn so sánh Tiểu Đoàn Tử với Trình Ninh khi còn nhỏ.
Trình Ninh cảm thấy cách anh bế con gái mình quá thô bạo, cho nên liền ôm lấy nó mà đỡ đôi chân ngắn ngủn của cô bé lên giường, sau đó còn tức giận nói: “Khi em đến nhà của mọi người thì lúc đó em đã được hai tuổi rồi, sao em lại trông như thế này được chứ?”
Hàn Đông Nguyên cũng nghĩ tới đây.
Dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy Trình Ninh như thế này.
Bà nội Hàn ở bên cạnh cười, và nói: "Không biết Ninh Ninh mấy tháng tuổi có phải như vậy hay không, nhưng cháu khi còn nhỏ quả thực là như vậy.”
Nhưng khi lớn lên, cho dù bên trong nội tâm như thế nào, thì cô bé cũng dần dần bình tĩnh lại, và trở thành một người có nhiều ý tưởng, và dũng khí thực hiện chúng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất