Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Bất cứ khi nào Lương Hằng Châu đến nhà họ Hàn, chắc chắn sẽ có bóng dáng của Phí Tự, chẳng mấy chốc, lúc Lương Hằng Châu không đến nữa, Phí Tự cũng vẫn không đổi, mỗi tuần đều nhất định phải đến nhà cô ấy một hai lần, khiến Hàn Nhất Mai nhìn mà lườm nguýt.

Nhưng cô ấy phải nói gì đây, bố của cô ấy, bà nội của cô ấy, anh trai của cô ấy đều rất hoan nghênh Phí Tự đến, nếu anh ta không đến họ còn phải nhắc đi nhắc lại mấy lần, ngay cả đứa cháu trai nhỏ của cô ấy cũng thích Phí Tự hơn cả người cô ruột với chú ruột của mình.

Đương nhiên là Hàn Nhất Mai và Hàn Đông Nguyên rất khó lấy lòng trẻ con.

Nếu không nói đến tính cách của cô ấy, Hàn Nhất Mai cũng là một cô gái xinh đẹp.

Nhưng là kiểu xinh đẹp có hơi giống nam giới, anh khí ngất trời.

Từ nhỏ đến lớn, cũng không phải là không có ai thích cô ấy, nhưng như Phí Tự như vậy, nhìn cũng không quá chú tâm vào cô ấy, chỉ toàn chạy đến nhà cô ấy, còn chiếm được lòng yêu thích của cả nhà cô ấy, người trong nhà, từ trên xuống dưới ánh mắt nhìn anh ta còn thân thiết hơn cả khi nhìn cô, đứa con gái ruột và cháu gái ruột là cô nữa.

Hàn Nhất Mai: "???”

Nhưng nhà họ Hàn cũng thật là thú vị.

Hàn Nhất Mai không ưa Phí Tự, nhưng nhà họ Hàn lại rất thích Phí Tự, lại hoàn toàn không có ý định để cô ấy ở bên Phí Tự, ngược lại có bà con trong đại viên đến nhà muốn giới thiệu đối tượng cho Hàn Nhất Mai, bà nội Hàn đều cười tươi nghe, sau đó nói với Hàn Nhất Mai "Nghe nói cũng không tệ, có thể đi gặp thử".

Ngay cả người mẹ kế vốn không hay hỏi han chuyện riêng tư của cô ấy là Trình Tố Nhã cũng hỏi ý kiến cô ấy, muốn đưa cô ấy đi gặp con trai của một người bạn từng chiến đấu với bố cô ấy.

Hàn Nhất Mai: "???”

Buồn bực không chịu nổi.

Lúc này Phí Tự vẫn luôn đi lại trước mặt cô, hai người đã có chút quen biết.

Nhưng Phí Tự ngoài việc nói hẹn cô đi xem phim lúc đầu ra, cũng không làm gì khác, sau khi quen biết rồi thì phát hiện cũng không quá đáng ghét.

Lúc này một ngày Phí Tự lại nói gọi cô đi xem phim, cô do dự một lúc rồi cũng đồng ý.

Tốt hơn là không nên đi gặp những người mà bà con giới thiệu, kiểu nhà chỉ có một con trai, ba chị gái, gia đình thuộc giai cấp công nhân đó, sau khi trải qua chuyện của Lưu Tồn Cương, cô ấy thực sự có chút ám ảnh tâm lý.

Từ khi hai người bắt đầu đi xem phim, bên nhà muốn giới thiệu người cho cô ấy lập tức im bặt.

Nngười khác muốn giới thiệu cho cô cũng im bặt.

Lúc thật sự ở bên Phí Tự, Hàn Nhất Mai mới phát hiện hai người họ hóa ra còn khá hợp nhau.

Anh ấy sẽ không vì cô ấy nói một hai câu mà nổi giận, phản bác lại, mà ngược lại có thể cùng cô ấy tạo ra rất nhiều chủ đề chung, như vậy nhiều chuyện sẽ trở nên thú vị hơn.

Ví dụ như Hàn Nhất Mai đang phàn nàn về em trai cô ấy, nói: "Tôi thấy nó hồi nhỏ đánh nhau nhiều quá, sợ là não bị đánh hỏng rồi, cái gì cũng vì cái cô kia, sớm muộn gì cũng có ngày rơi nước mắt.”

Nếu là bà nội cô ấy, chắc chắn sẽ mắng cô ấy là: "Con nhóc này, miệng chẳng nói được câu nào tử tế, Đông Nguyên nó không vì Ninh Ninh thì cũng nên vì bản thân nó chứ?”

Nhưng Phí Tự sẽ cười híp mắt nói: "Như vậy cũng tốt hơn là bây giờ rơi nước mắt đúng không? Cô không biết thôi, có người muốn vì cô em gái của cô mà cũng không được đâu, Đông Nguyên và em gái cô đều rất may mắn”

Nói xong còn phải thêm một câu: "Tôi cũng rất may mån.”

Hàn Nhất Mai cũng nhanh chóng thuận theo.

Hai người nhanh chóng gặp mặt gia đình.

Phí Tự đã sớm quen thuộc với nhà học Hàn, là Hàn Nhất Mai gặp mặt gia đình Phí Tự.

Bố của Phí Tự là nhà nghiên cứu cốt cán của Viện thiết kế tàu chiến quốc gia, mẹ là giáo viên đại học, nhà có hai anh em, anh trai là quân nhân hải quân có thời hạn, vì vậy nhà họ có diện tích rất lớn, nhưng chỉ có bố mẹ và anh ấy ở cùng nhau.

Bố mẹ của Phí Tự rất thích Hàn Nhất Mai, họ nhìn thấy cách con trai mình và Hàn Nhất Mai ở chung hòa hợp với nhau, thì càng thích hơn nữa.

Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Nhất Mai được người lớn yêu thích như vậy, yêu thích đến mức khiến cô ấy cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn không được thoải mái.

Mẹ của Phí Tự còn có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, khiến Hàn Nhất Mai rất nghi ngờ.

Cô ấy hỏi Phí Tự tại sao.

"Trước đây anh từng yêu ai khiến bố mẹ anh không hài lòng à?” Cô ấy hỏi.

"Là anh không yêu ai khiến bố mẹ rất đau đầu”. Anh ấy biết cô ấy muốn hỏi gì, nên một mạch nói với cô ấy: "Từ nhỏ anh đã quá thông minh, rồi lại thích nói thật, có lẽ đã rất tổn thương lòng tự trọng của nhiều cô gái, nên từ nhỏ anh đã không hòa hợp với con gái lắm!”

Hàn Nhất Mai: …..

Hàn Nhất Mai vẫn không hiểu lắm.

Cô ấy thấy tính cách của anh khá tốt, ngoại trừ lúc đầu có hơi đáng ghét ra.

"Vậy em thì sao?” Hàn Nhất Mai hỏi: "Anh nhìn trúng em vì cái gì?”

Hàn Nhất Mai không tự ti, nhưng cô ấy cũng sẽ không phóng đại ưu điểm của mình, chẳng hạn như nhan sắc, chẳng hạn như được anh ta khen là thông minh.

Ánh mắt của Phí Tự lóe lên, cười ra tiếng.

Từ nhỏ đến lớn anh đều rất thông minh.

Khả năng học tập hơn người, chẳng hạn như người khác phải học đi học lại mười lần mười lần mới có thể học thuộc được bài, anh có thể học một lần là thuộc ngay.

Chẳng hạn như người khác học piano từ nhỏ, học mấy năm, nhưng anh chỉ học nửa năm, thầy giáo sẽ khen ngợi tiếng đàn của anh ta tràn đầy linh khí, đó là thứ mà người khác học cả chục năm cũng không thể học được.

Những ví dụ như vậy anh đã gặp rất nhiều, rất nhiều.

Rồi anh cũng gặp rất nhiều người, có người dù cố gắng nhiều đến đâu cũng không thể bằng anh mà buồn bã, tức giận rồi bỏ cuộc.

Gặp phải rất nhiều cảm xúc mãnh liệt lẫn nước mắt.

Anh ấy và Hàn Nhất Mai cùng làm việc trong một xưởng tàu, khu rừng nhỏ đó tất nhiên không phải là nơi đầu tiên anh ấy gặp Hàn Nhất Mai.

Hàn Nhất Mai là nhân viên kiểm tra chất lượng.

Công việc của nhân viên kiểm tra chất lượng trong nhà xưởng, không chỉ đơn giản là nhìn xem cái nào đẹp cái nào xấu, mà còn phải đo đạc rất cẩn thận, các sản phẩm khác nhau có tiêu chuẩn khác nhau.

Là một nhà thiết kế, Phí Tự đã từng thấy rất nhiều trường hợp kiểm tra chất lượng qua loa, làm việc cẩu thả vì làm quá nhiều.

Còn Hàn Nhất Mai chắc chắn là một trong những nhân viên kiểm tra chất lượng chăm chỉ nhất.

Cô ấy không ngại chuyển sang xưởng khác để kiểm tra các sản phẩm khác, ngay cả khi mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu.

Hơn nữa, cô ấy thực sự không phải là người thông minh, nhưng cô ấy không quan tâm, lúc cần thiết vẫn học hỏi rất nghiêm túc...

Cô ấy thực sự là một cô gái chăm chỉ, thậm chí là cầu toàn.

Kể cả bức thư xin lỗi của cô ấy.

Về tính khí, tính khí của cô ấy chẳng đáng là gì, nếu cô ấy thực sự có tính khí xấu, thì mọi người trong văn phòng còn dám giới thiệu cho cô ấy một người như vậy sao?

Sau khi giới thiệu xong, lại còn dám tiếp tục nài nỉ cô ấy, muốn tiếp tục mai mối?

Cô ấy chỉ là một cô gái ngốc nghếch lại thẳng thắn.

Theo Phí Tự thấy, điều đó hoàn toàn không phải là vấn đề.

Điều quan trọng là anh ấy rất thích sự chăm chỉ, thẳng thắn của cô ấy.

Điều đó khiến anh ta cảm thấy cuộc sống rất thú vị.

Ngay cả những việc nhàm chán nhất, nhìn cô ấy làm đi làm lại cũng giống như một việc rất thú vị.

Hơn nữa, chuyện tình cảm, đôi khi cũng không thể giải thích được.

Anh ấy nói: "Nếu em bây giờ hôn anh một cái, có lẽ anh sẽ biết tại sao đó.”

Hàn Nhất Mai:…….

Dù bình thường cô ấy là một cô gái khá thoải mái, nhưng khi nghe anh ấy nói vậy cũng không khỏi đỏ mặt.

Hai người đã ở bên nhau một thời gian, nhưng khoảng cách cần giữ vẫn luôn được giữ vững.

Hàn Nhất Mai quay mặt đi.

Phí Tự đưa tay xoa đầu, thở dài, nói: "Là cảm giác tim đập”

Có cần lý do khác không?

Hàn Nhất Mai: “…”

Hàn Nhất Mai sau khi kết hôn sống rất tốt.

Tất nhiên, hai người cũng có những lúc bất đồng, chẳng hạn như khi quốc gia tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học, Hàn Nhất Mai đã có thai bảy tháng, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn mang thai đi thi đại học, bất kể nhà chồng hay nhà mẹ đẻ đều phản đối, khuyên cô ấy nên cân nhắc tình trạng sức khỏe của mình, đợi đến nửa năm sau, kỳ thi tiếp theo thi lại, nhưng Hàn Nhất Mai lại rất kiên định, cuối cùng vẫn là Phí Tự nhượng bộ, giúp cô thuyết phục bố mẹ của cô ấy và bố mẹ chồng, giúp Hàn Nhất Mai ôn thi, cuối cùng Hàn Nhất Mai thi đỗ đại học, anh vẫn luôn ủng hộ cô, vì Hàn Nhất Mai dành nhiều thời gian hơn cho việc học nên bỏ bê anh ấy và con, nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ có ý kiến.

Chẳng hạn như khi con trai Phí Yến còn nhỏ, Hàn Nhất Mai tức giận nhảy dựng lên, thỉnh thoảng còn trút giận lên người anh, anh cũng là người tốt bụng, chuyển hướng cơn giận của cô, kể cho cô nghe những chuyện hồi nhỏ của anh, còn nghịch ngợm hơn, anh nói: "Em xem, gen ở đây, em tức giận thì tức giận, nhưng cũng đừng quá trách Tiểu Yến, dù sao nguồn gốc ở đây, từ từ dạy dỗ đi”

Nói đến mức Hàn Nhất Mai cũng không nhịn được mà bật cười.

Cảm giác bức bối cuối cùng đã đi đâu rồi.

Sau mấy chục năm, mỗi lần Trình Ninh gặp Hàn Nhất Mai, đều sẽ ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô ấy.

eyJpdiI6InZsSTRJek05OG1HT0Q0Sk1kaUhLYXc9PSIsInZhbHVlIjoibXN6NGlTckM5dm1UejM3MlBLY2N0SDNxV1o4MHdmNFVPcDVvSXBZUHhBZStUWXVQNE5IaWh0cTNtRmw0eCtHZlh1UkppRXBVN0pXSG9ybVlJcGw5d2RvV0lLMk5SbUZTRXpuWFRHQUV6Z0FcLytcL2UzK3lTVUJOc1ZrNVwvNFBDXC9oVjc3dENJdnFON1ErYUdcL1FEQXlZVnlTRjg3N0czM2hMV0tweXpcL1UxWnpueUxDY1l1Q2JwaVVidmJBZm5NeUc2d2F2azcwa2RXcVZWZ01cLzZjU2tcL21HMEwzM3h6bU1MZ3RuMWVzZzNzRG81NUw2UVBMV2FJK1dIcmJWRDFNQnpNQmNsODdzSFdxNjlNRGV5RTNtMENVVFpvRWVmTlNxb3dIbThPNTlha2h6ald6M0s5T01kRXRHbDBVbVwvQUNic281VGtJQ01oZjE3ZHFWWUJzcGFNUlltTUVLMTJLMHJFNG04eXVmUVJqa3pOYVwvb3JnRE54YlpyZ3JDV3ZHWWYrc2YyOXl4RVIzOGR0MTJLbUg0R3VzZmhOOWgrSndtYXA0cXd5ZmZwQmkwSWpBWlIwejVqaGhSckMrZWluYThvYURrTGdSdTliZUsrSlFSSmtqSzN0M3BLcXNTS3dZTldrMHE3anRtb05IbkJwR1IzUWZKa2VDczc4RDRSaUdRalI1cmh1XC93OW1DTHFFdlIzS1ZOdmZ3YTdxdzBKN2FLQ2JMczVia1VIMlpFVXVCSVp2Y1VkS1hhamZVXC9pZnpwaUlZMXB4V1BSTGYwb3NKWEFoRG1QRkU0MmNLTFwvQ3RyTktBeWJZSXhiQm91Mjk2YUpJcWM1MlI1aWt3emRibkxiOTNnWDhHY0Z2TEVsTyttZERNVlVocTdtUVozQWRMXC9qS3RDdjNkdEptcXl1XC90dUNqTkFRV09DZ0FTTlVwMUhyOW8wMzJwSGs5Q2pXUFJcLzBWSFgrNlB4QXdnUUIyXC81RmZnSEFuZGprektGWHc9IiwibWFjIjoiOGRiMzE3YTZiNWZjNmQ1Nzk5NGZiOGNkZWUyMzg3ZGQwNzVhMGI1ZjFjYjE2YjQxMTE3NGMzZGVkYzJjM2YwNCJ9
eyJpdiI6Ilkyd2tcL3hKb1wvaE4rRmZaODZGTDhZdz09IiwidmFsdWUiOiI4eURpWWRXVzFGMkpMYVBTeFhvOHBaRXFmZ0dcL1BvREV0U0ZaOXpwV0cwUDZOcFAzc2MyUVM0R2xGR3g0T3RhejR1NUdoS0xuK1wvRVVuMTJqS0JjZ1pGSXhjSkE4d0xldDlDbFFBaGtcL2o5Y2pPcVpYTkFqUHBRVEdZanZ1b3h1Zll3Z2xWYThzZ3NoUzg2MFBmT0pKUWsySURienZNTXJwWFBjbnNEblUzWTh5NG1EeHllbmNGWnNoRzg3K09YMEkzVkJGbWRXa3VhcXNpUFUxUjFLZDh3PT0iLCJtYWMiOiI1NDMxNDg5NDg1OTU1NTVhOTA0OThmN2RjOWRjOTJlYmQ2NjY4MTE1ZmY1Nzc5ZjM1MGU1MTE2OWUzNDc5NGE4In0=

Chỉ là kiếp này, cô ấy giống như một viên ngọc, trải qua sự tôi luyện của thời gian, càng ngày càng sáng bóng, tỏa ra ánh hào quang từ trong xương tủy mà thôi.

Ads
';
Advertisement