Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Vào năm 1998, thành phố Thâm đẩy ra một dự án bất động sản khu biệt thự cao cấp.

Trình Ninh sưu tập rất nhiều tài liệu cũng như tin tức về dự án bất động sản này, tỏ ra vô cùng chú ý.

Hàn Đông Nguyên hỏi cô có phải là cô thích nó hay không.

Trình Ninh do dự một chút, sau đó chỉ vào một trong sáu căn biệt thự trên hình vẽ, nói: “Cái này, hay là, chúng ta mua cái này đi, được không?”

Cô muốn, đương nhiên là anh sẽ mua mà không chút do dự.

Lúc căn biệt thự kia được xây xong, có thể vào ở, Hàn Đông Nguyên dẫn Trình Ninh đi xem.

Trình Ninh đứng trong sân, ngửa đầu nhìn xem căn biệt thự ba tầng này.

Cô đã từng sống trong căn nhà này, nói đúng hơn, là bị nhốt trong căn nhà này rất nhiều năm, cô biết rõ cấu tạo mỗi nơi mỗi chỗ trong căn nhà này, mỗi căn phòng, mỗi góc tường. Cho dù cô không thể đi ra cửa phòng nửa bước, cho dù chỉ có thể đứng trước cửa sổ để xem quang cảnh bên ngoài, nhìn cảnh sắc nơi xa, nhưng lại không thể vươn tay ra thăm dò, thấy rõ cảnh trong sân một chút.

Cô ở đây mấy năm rồi, lại không biết thì ra nóc nhà có màu ngói, không biết thì ra trên sân thượng tầng hai còn có một khuôn viên đầy hoa.

Trình Ninh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tòa nhà.

Hàn Đông Nguyên nhận thấy sự khác thường của cô, vươn tay nắm lấy tay của cô, Trình Ninh lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh.

Tay cô rất mềm, nhưng lúc này Hàn Đông Nguyên cũng có thể cảm giác được sức tay mà cô nắm lấy tay anh.

“Ninh Ninh?” Anh gọi cô.

Trình Ninh nghe thấy giọng của anh, lúc này cô mới như sực tỉnh lại.

Cô quay đầu lại nhìn Hàn Đông Nguyên bên cạnh, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên mặt của anh, dường như vẻ mặt của cô hơi mờ mịt, cô đang nhìn anh, nhưng không biết hồn đã bay về phương nào.

Hàn Đông Nguyên nhíu mày.

Anh trở tay nắm lấy tay cô, hỏi cô: “Em cảm thấy không thoải mái sao? Hay là cảm thấy ngôi nhà này xây không đúng ý em?”

Trình Ninh lắc đầu, nói: “Chúng ta vào xem đi.

Đối với người của thời đại này, có thể nói giá của căn biệt thự này là giá trên trời.

Giá cao như vậy, không chỉ có phong cảnh xung quanh và sân, mà bản thân tòa nhà đều không thể bắt bẻ, bên trong cũng đã được trang hoàng cả rồi.

Có thể dọn vào ở ngay lập tức.

Vào phòng khách, đi lên lầu, Trình Ninh cẩn thận quan sát phòng khách trên lầu.

Kiếp trước, khi Hàn Đông Nguyên ở đây, cách bày trí trong tòa nhà này đã không giống bây giờ chút nào. Nhưng Trình Ninh đứng ở đây, có thể nhìn thấy hình ảnh của kiếp trước qua mỗi góc nhà, qua đó dường như cô còn có thể nhìn hình bóng lẻ loi của anh sống trong căn nhà này.

Bây giờ đang là mùa hè.

Phong cảnh ngoài cửa sổ rất tráng lệ.

Nơi xa xa là biển cả vắng lặng, nơi giao nhau giữa biển cả và sân vườn là một biển sen, lá sen phủ kín mặt hồ, từng đóa hoa sen vươn lên, đẹp như cảnh trong tranh vẽ.

Phòng ở bên trong hoàn toàn khác nhau, nhưng đứng trước cửa sổ, nhìn biển sen kia, cảnh tượng nhìn thấy hoàn toàn trùng hệt như cảnh kiếp trước.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, làm người ta có cảm giác kiếp trước kiếp này đan xen lẫn nhau.

“Căn phòng này, là căn phòng mà anh từng ở mà em mơ thấy sao?”

Bỗng nhiên giọng của Hàn Đông Nguyên vang lên từ đằng sau.

Trình Ninh quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.

Anh đứng ngay phía sau cô.

Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, đã quen thuộc đến nỗi không thể lại quen thuộc hơn.

Hai người rất ít khi nói đến kiếp trước, bởi vì cô không nói, không có tình huống đặc thù gì, anh cũng sẽ không hỏi cô. Nhưng năm đó đã xảy ra chuyện như vậy, cộng với những lời đó của Triệu Chi, ghép lại, anh biết, những gì mà cô “mơ thấy” có lẽ là nhiều hơn nhiều những gì cô nói.

Không chỉ là những giấc mơ linh tinh vụn vặt, có thể là cũng giống Triệu Chi, mơ thấy cả đời hoàn chỉnh.

Nhưng mà ngay sau khi anh hỏi xong, anh lại cảm thấy ý nghĩ này thật vớ vẩn.

Bởi vì cô nói qua cô đã chết.

Cô đã c.h.ế.t thì sao cô có thể biết được sau này anh sẽ ở căn nhà này chứ?

Anh vừa định nói cái gì khác để đánh lạc hướng cô, lại không ngờ rằng cô hơi há miệng, sau đó gật đầu.

Hàn Đông Nguyên: “???”

“Không phải là em đã từng nói với anh, em qua đời rồi sao?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, em đã qua đời rồi”

Trình Ninh vươn tay nắm lấy tay của anh, nói, “Đã c.h.ế.t khi đó, nhưng mà em không chỉ mơ thấy chuyện của bản thân em thôi, em còn mơ thấy chuyện của anh nữa. Sau khi anh mua lại căn biệt thự này, anh vẫn luôn sống ở đây, một mình, thật ra cũng không phải một mình đâu, em vẫn luôn ở đây, nhưng mà anh lại không nhìn thấy em.”

“Ninh Ninh”

Anh gọi cô một tiếng, nói: “Kia chỉ là một giấc mơ thôi. Hoặc là một lời nhắc nhở cho chúng ta.”

Mặc dù sự mờ mịt, đau xót trong mắt cô cũng là vì “anh”. Nhưng mà anh cũng không thích cô trông như vậy. Bởi vì rõ ràng là anh đang ở ngay bên cạnh của cô.

Anh nói: “Ninh Ninh, đó chỉ là một giấc mơ thôi, bây giờ anh đang ở ngay cạnh em mà.”

Trình Ninh đi tới bên cạnh anh, vươn tay ôm lấy anh, mặt dán vào lòng n.g.ự.c của anh.

Anh ôm lấy cô.

Hai người ôm nhau, cô nghe tiếng tim anh đập, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Em biết.

Cô hiểu ý của anh.

Những chuyện đó đều đã đi qua.

Cho dù đó cũng là cả đời, nhưng cũng đã qua.

Bây giờ họ đang ở bên nhau.

Chỉ là khi cô đứng ở chỗ này, thật khó để không rơi vào tâm trạng như này.

Cô chui ra khỏi lòng n.g.ự.c của anh, vươn tay sờ mặt anh, sau đó lại túm anh xuống nhón chân lên hôn anh, nói với anh: “Anh ba, không phải là em vẫn luôn nhớ, chỉ là...... Anh ba, rõ ràng đều đã là chuyện quá khứ, rõ ràng anh chính là anh, nhưng mà hai người lại không giống nhau”

“Rõ ràng bây giờ chúng đang ở bên nhau, chúng ta yêu nhau như vậy, nhưng mà lúc trong giấc mơ của em, lúc ấy anh lại sống một mình cả đời, em vẫn luôn ở cạnh anh, nhưng đó chỉ là một cái ý niệm, giống như linh hồn vậy, anh không bao giờ nhìn thấy em, khi đó em cũng không yêu anh, anh ba à, lúc sau này em xuống nông thôn mới yêu anh...... Cho nên bây giờ đứng ở đây, em mới càng cảm thấy khổ sở.”

Sau trận lũ bất ngờ đó, cô mơ thấy những ký ức mình bị mất trong kiếp trước.

Cho nên là cô làm cho anh yêu cô, cuối cùng lại rời khỏi anh, bỏ lại một mình anh.

Cho nên cả đời anh mới không ở cùng người khác.

Cô thậm chí còn nhớ tới rất nhiều rất nhiều chi tiết khi sau này anh sống một mình.

Mỗi khi nghĩ đến một số chi tiết có thể liên quan đến cô, trái tim cô tựa như bị kim đâm, đau đớn không thôi.

Khi đó cô ở ngay bên cạnh anh, nhưng cô vẫn luôn vô tư vô lo mà đứng nhìn, bởi vì khi đó cô đã quên mất, cô yêu anh, cô để lại anh một mình trên đời, một mình thừa nhận, một mình khổ sở, một mình vượt qua những năm tháng dài dòng.

Chính vì vậy nên khi đứng ở đây, cô rất khó mà không khổ sở được.

Bọn họ mua căn biệt thự này, nhưng không dọn vào đây ở.

Nhưng mà Trình Ninh sẽ định kỳ đến đây dọn dẹp căn nhà, Hàn Đông Nguyên phản đối không cho cô bày trí lại ngôi nhà thành bộ dạng kiếp trước khi anh ở đây, đây không phải là tự tìm khó chịu sao?

Sau đó anh lại kiến nghị với cô: “Hay là em bày trí nó lại thành kiểu mà em thích đi, đối với anh mà nói, có lẽ đây cũng là một loại an ủi”

Trình Ninh tiếp nhận kiến nghị của anh.

Cô bày trí ngôi nhà thành kiểu dáng mà cô thích.

Thậm chí trong phòng ngủ của anh, cô còn tưởng tượng ra kiểu mà anh thích, sau đó bỏ thêm vào trong kia dấu vết của cô.

Một bó hoa, một bức tranh, một chuỗi vòng cổ mà cô thích, một tấm màn......

Cô thậm chí còn thích viết nhật ký ở đây.

Viết những chuyện đã xảy ra giữa cô và anh, những chuyện đang xảy ra ở hiện rai, đôi khi chỉ có vài ba dòng, viết xong thì nhét vào trong ngăn kéo bàn làm việc của anh.

Mỗi khi cô trở về từ ngôi nhà đó, đêm đó Hàn Đông Nguyên sẽ hung hăng giày vò cô.

Một lần hai lần thì thôi, nhiều lần như vậy sao cô lại không biết vì sao anh lại như thế chứ?

“Đó là bản thân anh mà”

Trình Ninh nói với anh: “Có ai lại đi ghen với chính bản thân mình bao giờ?”

Hàn Đông Nguyên cũng không nói rõ nguyên nhân được.

eyJpdiI6ImRJdVwvOWJSRXN5akQ1bkVjVWU5K3ZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpxNHVJWVZ6M0FVUDVTVW1ENlJ2d1wvYVdVNWpMdk5SRldmVjBwU2FTUzgxWDJDaTc2cXF6Rmg1c1pFaW9xRjIrb3lMXC9FYkwrT0xyUjFPYWJQaDhYNWNqSXZsQUNBWTR3dUtWUk9qeVhSb1pDVmpCak1HUlhmRGZRVCtjVCtlYWlxbGJNTmprU1VuUHNPa3VOOHRWRzg5MVdqb0JucFRHa2pweStDNFpjVkRCVHFja0xXRjJBMndGalRhMkZTRWlRT0Z6MzhHYURyTmloRVo3NXQ2NE5MMk9cLzBGRytGdWliUlpJODI0XC9kMWxGVG83QzNWYzVXQTNrN3o3VnU3YklYeHpWM2N2TWYzS3ZqNko5Zjl6bm5mU0JuajNRYnV5Wksrcnp3UGRxT292TjFTRTgyWEllTThubEdJdWUyaWpRVjgrMkZwNlByS0F3K0pSMTdqY2VNTkY1SHp0R2ZyalZEalwvQ3VuNjF2cTFxWndjSTRyUzBVQzJtVXpVY3Jsc1lXR2hPb2pcL0sxeE5mblNcL0tocjNNUWRhb1Jmc090YXVjb2R3RVlVSlBVZ3lxMnB2XC9xd0lxYkR0ZHArYVcySWJQXC9qT1lPenZoa0xjdUVENFVMclhtMjlzRlVJeVZMWUdxMHpwaVkySFNJaFpPVE9SRDc5STZraUtxUVpFSFpBOE5sSkhpK2xmQnVGb0tISzd2MnhUZktvUjluYWx4cjlaU1hicG9QQjVcL0ZPYlFxRFBET3dyWlpieUtDS3c2ZnNHdXV0eUZFbnBrTEx5NHN0c1wvWXdiRWhUalg5VCtsc09GYysrRU1EME8rZXVQWWd2YWgxYndLbURnS2VWY2tSSExqTGF6Q0dackJGRkU5cFBxdjRqbFpXbERidWVtQmQwZkpzWGFcL2Z4Z0UyQnl2dFE5TVdsVklkZXhMYzdMY3RabmxpOWQ4YlF0dlgyZFlDeWR1akppQmVLNHJmOXFJQnB3VVY3aUZ1a1dTeXlJazN6ZXJ4VWQ4YmdjYUloZGdEVXVnRkxUeWdBcEZkamhcL1hqMGVQVW9SQmloS2VpUFZRVVdwMytkTkEzR25mSkpIdDJJbXZSdFwvaHVpZUxlTisrUUhqYVFVSEJ2VHZtTUhrd2FadnoycXh1WG1vNlFlMzFEV3BSU0pOQ1JBaVA2bjZWV1MyRnU2R3FcL2VtcnNLb2VIdHdlZ0g1Z29GcVdjbloyUW1xc09qYzdOXC9WYlpPaFJ4cEdta0dHNUFQQnZZVDhlOFlsQnorTGVOWUZKTlFadzZuZ0c2d25cL3F4OGFqNUZsUWVtRFdrVGJqXC8xRDdaZXNPTFVqQTJDOW5zaFdNdklkS0w1UWJZemE0QkpPUnpVZjNzQ2VsK1ZXdXQwM0cyMExucVY3cjU4SmNFYTFhMnhHRnlvNmdZK0tlRyszcUJFPSIsIm1hYyI6Ijk3MDdmMmRiMGNlN2M5MGIxMzViNDI1N2U5MDVkNmYxYTNiZmUxODdkNmRkMTQ5ZGJiYWQwMWNmZWFlOWNjNmIifQ==
eyJpdiI6Im5seDNmZkIyU0d5ZmxXeVp4eENYeEE9PSIsInZhbHVlIjoiK1dBckVzYU9QZ0JoXC9lbGxSSjN5VStrVWZFUHNtRVdVVnU4dmx0bzBROVdjazUzeTh3ek50dko2STBJTnZtcjlDT3hsZlVibnAyNlo0a1g5SzBlcnIzRDVSZ1ZGMHVFRjQ2VXJIMld5ekU4b3hjR2VXcWE4ZW5mR1FOXC9sZU1KYlhtM1p0dmVwcGkrZ2JoVVdaOHNpWG9pazY4eExjMmdEdWNLYzVHMlA2N1QyRGdoNmZtUDVkQUp5SlZQcUF0a2dMYXlXcDh3QUE1REQrditTT3NHbUtORWx6REg4SmQ3RkY2S0VUUzNXRnRETm8ydzNhZjZUVlhEZVVNZTZXcWozc2RmOTlSdVNzWDgrSWh1eDd2M09ZXC9rcXRlbitVRnB1Wnp3WnpzVHlKeFNLWmI3NjNlTnNESWlvTzhEc1wvU3hIUmc4TkFyOGkyWTFxQjNcL2tXN3RFYkh1WWdOSEhRdTNwcndBZ2RKaUpvYW1BWEJ5dU1qd01JNjcwdnU2dXFmdzVhOUdqdEh0NmNOTFRFcEVOMmI5NDNXMXNZNXg3YkIzRXVoXC9kZW0yYTFCaz0iLCJtYWMiOiI4ZTg2NzgyNzAxNWZlMDQzNTFiZDUxZGYwNWZlMmI0NjczOTRjOTAyZDFkNzk2NGIxZmUwNTdiMmFjZTMwNGU1In0=

Anh lật xem nhật ký mà cô để lại trong ngăn kéo bàn làm việc, từ từ đọc từng chữ cô viết, mới đột nhiên hiểu rõ lời cô nói “Đó là bản thân anh mà”, bởi vì từng câu từng chữ mà cô viết, đều là ký ức giữa cô và anh, từng niềm vui nho nhỏ.

Ads
';
Advertisement