Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Kiếp trước, mùa đông năm 1999.

Hàn Đông Nguyên không thường tham gia các bữa tiệc bên ngoài.

Ngay từ đầu, những người kia còn suy đoán là vì anh mất một cánh tay, hoặc là anh do những chuyện xảy ra khi anh bị bỏ tù, khiến anh không thích những bữa tiệc xã giao.

Đúng là anh ta không thích giao tiếp, nhưng điều đó không liên quan gì đến việc anh ta có tay hay đã từng bị bỏ tù hay không.

Nhưng mà ngày đó là tiệc tối hàng năm của tập đoàn Hòa Mộc bọn họ, anh xuất hiện như thường lệ, đọc diễn văn, tham gia một chút vào phần rút thăm trúng thưởng, ngồi tượng trưng một chút rồi trở về ngay.

Nhưng cho dù là như vậy, lúc anh về đến nhà, cũng đã hơi muộn.

Anh đi đến phòng làm làm việc như thói quen.

Nhưng sau khi tiến vào phòng làm việc thì anh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, giống như có chỗ nào hơi khác mọi ngày.

Ánh mắt của anh dừng lại trên ngăn kéo bàn làm việc, có một khe hở, hiển nhiên là người ta động qua.

Anh nhíu mày, đi đến mở ngăn kéo ra, nhìn thấy thấy bên trong có thêm một quyển sổ màu xám.

Anh nhìn nó một hồi lâu, cuối cùng quyết định mở nó ra.

“Thật ra, lúc đầu tôi không thích anh ấy một chút nào cả, ai sẽ thích một người vẫn luôn bắt nạt mình từ nhỏ đến lớn chứ? Nhưng nếu nói anh ấy không tốt, thật ra anh ấy đối xử với tôi cũng không tệ như vậy. Có anh ấy không phải là không có chỗ tốt nào, bởi vì tôi biết, có anh ấy nên những người khác mới không ăn h.i.ế.p tôi, ngay cả những tên côn đồ thích bắt nạt người khác phải chạy đường vòng khi thấy tôi. Đương nhiên, cũng không phải là bởi vì anh đối xử tốt với tôi, chẳng qua là cùng sống dưới mái hiên, anh vẫn luôn bênh vực người của mình”

“Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy là chán ghét tôi...... Biểu hiện bình thường của anh ấy rất rõ ràng, nhưng tôi không bao giờ nghĩ tới, anh ấy lại chạy tới văn phòng thanh niên trí thức, gạch tên của tôi, đổi lại làm chính anh ấy xuống nông thôn, ngay cả công việc anh ấy cũng đã thay tôi sắp xếp xong xuôi. Khi đó tôi nghĩ như thế nào nhỉ? Không cần người trong nhà nói, tôi cũng biết bề ngoài của mình rất dễ khiến người khác chú ý ra sao, xuống nông thôn quá nguy hiểm. Cho nên khi biết anh ấy thế mình xuống nông thôn, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy. Tôi đưa tất cả tiền tiêu vặt mà tôi dành dụm được mỗi ngày cho anh ấy, anh ấy cũng không nói gì cả, nhận lấy, tôi lại thở phào nhẹ nhõm, nói‘ cảm ơn’anh ấy, lúc đó biểu cảm của anh ấy là lạ, tôi cũng không biết anh ấy đang suy nghĩ gì nữa, hẳn là ghét bỏ, rất ghét bỏ rất ghét bỏ...... Dù sao cũng là do tôi liên lụy anh ấy, tôi cảm thấy rất áy náy.”

“Tôi còn nhớ rõ sau đó tôi cũng đi xuống nông thôn, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy tôi thì vẻ mặt giật mình như thấy quỷ...... Khi đó tôi nghĩ, thật ra anh ấy cũng có chút đáng yêu. Ở nông thôn, chúng tôi cùng nhau ở chung, lúc này tôi đã không sợ anh ấy nữa, bởi vì tôi phát hiện mặc dù tính tình của anh ấy không tốt lắm, nhưng thật ra không phải là người khó ở chung”

“Tôi thật sự, thật sự không nghĩ tới anh ấy sẽ đột nhiên hôn tôi, sao anh ấy lại đột nhiên hôn tôi chứ? Tôi cảm thấy rất hoảng loạn.”

“Ngay từ đầu, tôi rất khó chấp nhận sự thay đổi trong quan hệ của hai người chúng tôi điều này thật sự rất kỳ quái. Anh ấy cũng rất kỳ quái, nhưng không thể không nói, anh ba như vậy, thật sự rất tốt. Chỉ trừ việc lúc nào anh ấy cũng muốn ôm tôi, hôn tôi, muốn gần gũi hơn một chút, điều này thật sự khiến người ta không quen... Nhưng mà, ngoại trừ vẫn không quen ra, tôi còn hơi hoảng loạn, bởi vì tôi phát hiện, thật ra tôi cũng không chán ghét như vậy cho lắm”

“Tôi đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh, bởi vì như vậy hình như cũng không có gì là không thể. Bởi vì, tôi biết tôi yêu anh ấy, anh ấy còn yêu tôi hơn cả tôi yêu anh ấy, đã như vậy, vì sao không thể đăng ký kết hôn với anh ấy ngay bây giờ chứ?”

Nét chữ quen thuộc lại có chút xa lạ.

Quen thuộc, là bởi vì anh đã quá quen với nét chữ của Cô.

Xa lạ, là bởi vì nét chữ trong nhật ký giống với nét chữ của cô, nhưng hình như đã cứng cáp hơn chút, không còn non nớt và trúc trắc như trước kia.

Lúc đầu anh rất giận.

Bởi vì anh nhận định cuốn sổ này chắc chắn là do một ai đó tạo ra.

Là ai, là ai dám lột thứ mà anh ẩn giấu sâu trong đáy lòng, còn dựng nên cuốn sổ này, người kia muốn làm gì?

Nhưng cho dù là vậy, cho dù biết cuốn sổ này có thể là âm mưu của một ai đó, anh vẫn tiếp tục đọc từng câu từng chữ như trúng cổ vậy, cuối cùng lâm vào cảnh tưởng mà đoạn cuối cùng miêu tả, hãm sâu không thể tự thoát ra.

Lúc đầu, du hồn Trình Ninh bị nhốt trong nhà họ Hàn, sau đó Hàn Đông Nguyên đi tới phương nam, không hiểu sao sau khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở phương nam. Lúc này, cô bị nhốt trong nhà của Hàn Đông Nguyên, bị nhốt rất nhiều năm.

Cô bị nhốt trong căn nhà này rất nhiều năm.

Lúc đầu, thời gian mà cô tỉnh cũng không nhiều, phần lớn thời gian cô đều ngủ say.

Dù sao tỉnh lại cũng không có chuyện gì để làm, nhìn căn nhà rộng rãi trống trải, phần lớn thời gian Hàn Đông Nguyên đều ở trong phòng làm việc, nhìn anh làm việc ở đó, hoặc là nhìn màn hình TV lớn mà lúc nào anh cũng mở. Anh cũng là một người rất kỳ quái, rõ ràng là đang làm việc, nhưng màn hình TV trong phòng làm việc lúc nào cũng bật.

Có đôi khi anh còn ngơ ngẩn nhìn TV, một mình anh cũng rất buồn nhỉ?

Đôi khi Trình Ninh cũng rất nghi ngờ, nếu anh buồn như vậy, vì sao anh lại không kết hôn chứ?

Mặc dù tính tình của anh rất xấu, trông cũng khá thực hung, nhưng mà, cũng có lúc anh rất tốt...... còn cụ thể anh tốt lúc nào thì cô cũng không nói rõ được.

Dù sao, nếu anh muốn kết hôn, hẳn là sẽ có rất nhiều người đồng ý kết hôn với anh.

Nhưng mà sau đó Trình Ninh lại nghĩ, cũng may là anh vẫn không kết hôn, nếu như anh kết hôn thì không phải là việc cô ở trong căn nhà này sẽ rất kỳ lạ hay sao?

Đến lúc đó, cô phải nhìn anh thân thiết với người phụ nữ khác, sau đó hôn môi, lên giường như trên TV,... thôi đừng nghĩ thì hơn.

Mặc dù cô cảm thấy bây giờ anh hơi thảm một chút, nhưng cô lại cảm thấy giống như bây giờ cũng khá tốt.

Từng ngày cứ vậy mà trôi qua.

Cuộc sống của anh không có gì thay đổi, cuộc sống của cô cũng không thay đổi gì.

Mãi cho đến một ngày, khi Trình Ninh tỉnh lại, cô đột nhiên phát hiện cách bài trí trong phòng có sự thay đổi.

Cô thấy được bức màn xám trắng ban đầu đột nhiên biến thành bức màn mày trắng gạo thêu hoa bay, nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách của tầng hai đột nhiên xuất hiện thêm một chậu hoa súng, nhìn thấy trên chiếc trường kỉ trong phòng làm việc của anh có một bó cúc non, nhìn thấy hình như các góc trong phòng của anh đều có sự thay đổi...

Trình Ninh lắp bắp kinh hãi.

Cô rời khỏi phòng làm việc của anh, bay ra ngoài, bày từ tầng hai xuống tầng một, lại bay từ tầng một đến tầng ba, quan sát cả trong và ngoài căn biệt thự, à không, cô không đi ra ngoài được. Cô chỉ có thể đi dạo hết tất cả các phòng lớn nhỏ, các góc trong căn biệt thự, sau đó mất mát phát hiện, đúng là đã thay đổi, đã thay đổi rất nhiều chi tiết.

Cô mất mát, không phải và vì những thay đổi này khó coi.

Trên thực tế, ban đầu, tòa nhà này được anh trang hoàng quá mức trống trải lạnh lẽo, thay đổi như bây giờ, lại ấm áp và đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng cho dù có đẹp đến đâu thì bây giờ Trình Ninh cũng không rảnh để thưởng thức.

Hàn Đông Nguyên có sự biến hóa lớn như vậy, cô chỉ nghĩ đến một khả năng mà thôi.

Anh yêu đương, anh có bạn gái, thậm chí anh có thể sẽ kết hôn.

Nếu không thì sao đột nhiên anh lại có sự thay đổi lớn đến vậy chứ?

Trình Ninh thở dài.

eyJpdiI6IjJuV1k2YzAzTzNWMitCZ1lHMmwra0E9PSIsInZhbHVlIjoiVXVMb3B1RDJDN2ZLMzgzMEx6Zk5oU242b0ZpMDlmdFkwZ3pcL0ZuTWZ3WVFDWUZ0K3VyR1pJWTBzQjF6aEhRY0x1d29xZGlyTFRYR1FCTDFuemFsMFZCRmltUVpMc2JkcGtTMlBaTzZrcUJcL01ldXJiZGhteEJ6Q1loeElCbnRrajdldFhrMHhMZnd2ZmI0NXBXU2pYaFQyaFNKNDFBUDNRWURHb2pGMkNmaWxqd0Y0UWZcL0VhZ2grOStFNWhLeElwODdocjFnVVFRNk5HcDI2ejh2XC9XVzVuV00zOVIxbEVLMXdvYWFLektDbERcLzFYNGNHc0VHT2FwRTQzYUM0UThLdjNxTUZXa2NFbzl3K01lcklSSlNzZnhabkt4a1N2azhGZU9DZll3S2VmNDZ5RisxTFBobGRtM0gyYlFnZ09NZXNYaU9iVlFZT2tVamdRWHFBQ0h5engxeFVMcFFaaFA5aUNzUmFtbmNDOE1iQ3prbzdSZUZ1R241MG93V2JDa3JPWHJobXo3R1ZXMHlHOFNKTzVQOUpSZ3k4V1dES01ZMTRiWXB3ZUZuUkdTS0t0RTcxS3JOcFdKTnVvaHR5TlFLU2E1YitncU1rd25kN0Rnem1PWWxoeHE2RzBDQjZsWTNoY2kxdGt4YWgyMlwvUlV5N1YrRUw4YmJFVE9jUkkzMFF0QTExdFJ2c0Z3cGw5TVYrNGlFc1FiR1RRNDNrSFBSb0k2bkd3TFRjb3JVcjhnTHpcL0p4MHVvWlNjRHJxSnFTbiIsIm1hYyI6IjA4OWJjYzgzZmVjM2M1YjA2MWEzZDg3NWViZWI3MGUxN2YwMWUwMzYwODA0ZjNlMjc4OTRhM2Q5ODNlYzhlMmEifQ==
eyJpdiI6IjVvZDMwaFphTk5LNWdaUExkcmhCelE9PSIsInZhbHVlIjoiXC8ybFdCYjV1XC9JY0Q4YTlWM280S1d2ZFwveEtxMFpJc1VzTnFGaGVDK1UySkhjQ3Y3ZVQ3dHRlUjNTaWZoZG1hSkc3eXkrQisrS1pIUGhTNXd0MUgwclZSN0ZRb2dOMm1cL3lVckxCOUFKNk80PSIsIm1hYyI6IjMxMDM1Yjk3ZmM2ZGY2ZGU5NDhiOWY4NGIyNGM5YjVmMTMxZmMyMzYxNzNhYTkwNTdmNmY3MzJkNGZmYzMwZGIifQ==

Nhưng mà đến cuối cùng, cô phát hiện, tất cả đều là sự hiểu lầm của cô.

Ads
';
Advertisement