Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Cô cũng không hy vọng sau này cho dù Hàn Đông Nguyên có bao nhiêu thành tựu, làm được bao nhiêu chuyện thì tồn tại trong miệng mọi người mãi mãi là loại thủ đoạn tàn nhẫn, mưu mô thâm trầm, qua lại thiện ác.

Rõ ràng, anh chẳng hề là người như vậy.

Chu Tiên Khai có thể nói cái gì được nữa đây.

Chỉ hận không thể giơ tay lên thề, một mực đồng ý.

Trình Ninh lại bật cười.

Cô quay đầu nhìn nhìn lên bàn, đáng tiếc trong phòng không có lấy một ly nước dư, mấy người hỗ trợ nâng đồ nặng như vậy, đóng gói lại đây ngay cả miếng nước cũng không thể mời người ta uống, Trình Ninh cảm thấy xấu hổ.

Cô vội mở cái gói hàng ra.

Cái gói hàng này là tự cô sắp xếp, đồ nào ở đâu cô đều biết nên cô lấy ra ngay một túi thịt muối đưa cho mấy người, để buổi tối bọn họ làm bữa ăn khuya.

Tôn Kiện và Chu Tiên Khai từ chối nhưng nước miếng cũng đã sắp chảy ra.

Trình Ninh cười đưa cho Liêu Thịnh, bảo anh ấy cầm đi phân phát cho mọi người ăn.

Mấy người từ ký túc xá Trình Ninh trở về, Chu Tiên Khai cảm thán: “Trời ơi, có tình yêu bộ lọc thật sự dày, anh Nguyên anh ta có phúc cái gì chứ!"

Lại thở dài nói: “Haizz, Thịnh Tử, cậu nói xem, anh Nguyên anh ta có thanh niên trí thứ Trình như vậy, tình sâu thắm thiết với anh ta như vậy, anh ta còn ‘làm giá, thậm chí đích thân đưa cái gói hàng qua cũng không chịu, cậu nói xem có phải đầu óc anh ta có bệnh nặng gì phải không? Nhưng mà cố tình có bệnh nặng như thế còn có thanh niên trí thức Trình như này, một lòng một dạ bảo vệ anh ta."

Liêu Thịnh: “......"

Anh ấy phải giải thích thế nào, Trình Ninh cô thật sự không phải có tình sâu thắm thiết với Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên lại càng không phải cái gì mà “làm giá”, trong đầu hiện lên hình ảnh này quả thực có thể khiến người ta lạnh cóng...

Liêu Thịnh suy nghĩ.

Cái này còn chưa xong, Chu Tiên Khai vẫn còn đang lải nhải: “Thanh niên trí thức Trình nói cái túi kia là trong nhà cô ấy gửi cho cô ấy, sợ cô ấy chưa đến nên gửi thẳng cho anh Nguyên, nhà cô ấy cũng thật sự tin tưởng anh Nguyên nhỉ. Thịnh Tử à, có phải hai nhà bọn họ đã thoả thuận ngầm chuyện này không, anh Nguyên vẫn còn cự nự?"

Liêu Thịnh: “…."

Tại sao đã xuống nông thôn rồi, thế giới cũng thay đổi?

Cả nhà đều ngầm thừa nhận Đông Nguyên và em gái Ninh Ninh là một đôi? Đông Nguyên vẫn còn cự nự?

Là đầu óc anh ấy có vấn đề sao?

Anh ấy gắng sức nhớ lại người nhà họ Hàn và trong đại viện một chút, người có liên quan đến Trình Ninh, chuyện có liên quan đến Đông Nguyên.

Đúng, đầu óc có vấn đề nhưng không phải anh ấy.

Mà là Chu Tiên Khai.

Chủ đề nói chuyện ở ký túc xá thanh niên trí thức chỗ Hàn Đông Nguyên xoay quanh hai cái bao tải lớn của Trình Ninh.

Mà chỗ Thanh niên trí thức ở ký túc xá khác đang thảo luận về nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ.

Lúc này nhóm thanh niên trí thức đã chuyển từ bên dựng nước nhận được thông tin bảo bọn họ đợi một chút, đợi nhà máy chuẩn bị xong bắt đầu sản xuất. Bên phía bọn họ nhất định sẽ dựa theo bọn họ để sắp xếp ổn thoả theo xưởng trưởng và hiệu quả công việc vào ngày thường.

Tất cả mọi người rất vui vẻ. Chỉ có Tương San San sắc mặt nhạt nhẽo.

Lưu Lệ Na nhìn cô ta, nghĩ đến cái gì đó bèn hỏi cô ta: “San San, nếu chúng ta thành lập nhà máy, tất cả mọi người có thể vào nhà máy làm việc. Nếu hiệu quả và lợi ích tốt, sau này nói không chừng còn có thể có cơ hội. Chuyện kết hôn của cô và Lý Thắng, có cần suy nghĩ thêm nữa hay không?"

eyJpdiI6IjRQR0tiT2hQWEZTWXpwQWh1YmVEZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiU0s4eDZxblpoNmJGZ2djNUNwVWhwdW9cL3dsTFVRXC9jNFZMeTZCV2NPSmtCZ3dvalwvQmNoOFg0SXo5QzFRRjc4bEJTK2hqQXArd2c3NVpzSkZDQ0M4UmRDbmpTUlo5TWxPbmlhQ3Z3WFRVMHJVQnVnXC93OXVBekJCYno5K2JUNlNEV1UwcVdkTFZTazZrenBtcktYWlBoNVZEendXVnhwVVNaVXNKSGRETUF6eGMwTzVyQWR5NGdMVlwvY1hvZ1YyYmUiLCJtYWMiOiI5YmFmZWI5MmRjMTQ3OGY5OThiYjhkOTFhODgwZmE3MjliMTRiZDcwYjcwYzJkNjNjZDcyZGIwMDEyOTZlZThmIn0=
eyJpdiI6IjNKS2ZyYmVjbzk2S1VJXC9YVEc2TkVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilo0cHAzOEZ0dTZPV2NDc3hualF3bnBjeE81c0RvbU1qcG5kTjloSjN5NmFiS3ZkY3RWcHA5dkliZVY5SDFaclplclYzUm04MzZPTDlpXC9RVEVZTm9cL1BMSDVpWFdzVVJxRVwvTjNsUjVqeE93NDBVK1BoTjJVTjhXYURoSTdZcDNwTW5CSVZRZUNTVU11QUV2ZmRacXFrKzJ2N3k4ZXl5bWd3bTlXWk85S3RFMzM5K1d6UTk3ZjZyOXFXVVBwSHRWdEpZNFQ5Q1ZoMHZEVXd1T3pSZGpEbHBcL3ZNNHQwK0d6a0lOcUNBeVFGMTZpTWRKQVJjQ0lvZUdnOExIZmE3aUVXQmg4bSswSDFaMnQyZ0JYN0s4WWpBRGF5U1wvU1RUdWxLeVNOS2I2YnFaaHRYcFlUVUtyeEIwdkpXSkFQRzNjWVwvT2RadEErazNcL1pwN1NNVUxLU09cL3dSK3BPZUd1bjV3NUFmQ3Y1Z0pSU1JYS29STndLazErejdmdllsak5MeWFldzBzdU1IcER2WHFVSFpFclkzSElUOWg1ZzRBancwZXJYc0c1WFV1TkdVekpnbzlzMjVsR29FYjd6amlkZnpiTFFwaUJ1b2dYVWY1UnRlUVNLdVdlRXZPYW0wdHludDR4eDlyV1huTFRnMUpNQk1NdUE0VklXanEySnA3cExSWG1taUY0Vmo3N2FrMHlLd3Z2S0RFZitsMWFta0x5RXF5SkozTXFCSEFMYW5OSE9LY3Y3UWFHWEVVaVR5NmlGTldab1JoUXBvNjBZUmtOUERXVHRialVBUXlSa1M0bVZQbzNCancwR3dKR2lrblZBNVl5Nnl5NVREb1Vjd2M0TEVoelhQQTU5dndnWGVpNW5wbitWRHZrMGpsOVZ3OGFXeVZMcm1Rc3NlbHdVNTdsQ0RKWjdGU0VEZmtcL2F5dVR1YTBxQjRPSVwvanlsZG05RDlKOE9MbEZQMDZkc2lQMVFBQWo2MWZHR3hoeEcwR0tSM0xpY0FwZk1KY3dRdlBMMWJKc015eStST0R1QjBHcERDeWF3UFZrcndNc1huQTdBWTZlNDBaNTZCSElTY1AxeE1KYysxUFZHdGNNMUNcLzhSZTV6YWtnaEJ5WGZBOVl0VXVObjN5amdXUkdLeGU5RFFtTHp4Q0hxT1BPTHhielpmWjY1VE5YSDQzSklVbnViNFlSWFBkMXdQWllsK09IQXFQNUZGUkIxekpTTTByNmhnVHJwY2Vhd1pWcmRqU0hzdG84TEY4WldwMDFFRzhubVVybXVKIiwibWFjIjoiMDg1NDljYzEyMmRlMzM2ZDlkMDI0N2ZhMWQxODk0YTA1N2I0NWViN2ViZmE5NTQ5NmRlM2RkZGJmNDJhN2YzZSJ9

Mọi người bị doạ cho giật mình.

Ads
';
Advertisement