Mùng ba tháng ba âm lịch, vậy chỉ còn chưa đến một tháng.
Nhưng mà hai hôm trước bọn cô mới nghe Tương San San nói muốn kết hôn với Lý Thắng, cái này cũng gấp quá.
“San San, chuyện này gấp quá"
Lưu Lệ Na có hơi lo lắng hỏi cô ta: “Cô đã nói chuyện này với người nhà chưa?"
Trên mặt Tương San San nổi lên sự tàn ác, cô ta cười khẩy một tiếng nói: “Nói cái gì? Ồ, tôi vừa mới nhận được thư của mẹ tôi, nói với tôi con trai bà ta chuẩn bị cuối năm kết hôn, bảo năm nay tôi để ý trong núi nhiều một chút, nhận nhiều lâm sản một chút. Thứ nhất có thể đổi tiền, đổi phiếu tốt còn trợ cấp cho con trai bà ta làm lễ cưới, thứ hai là có thể đổi ân tình trong dịp Tết. Tôi nói với bà ta tôi muốn lấy chồng ở đây, là dân bản địa, điều kiện ở địa phương cũng không tệ lắm sao? Đợi bà ta đến róc một lớp da à?"
Mọi người đều im lặng không nói gì.
Lưu Lệ Na nhớ tới hồi trước cô ta ở Bắc Thành và lúc vừa mới xuống nông thôn, trong lòng khó chịu nói: “San San, kết hôn là chuyện lớn cả đời. Không phải tôi nói Lý Thắng không tốt, con người anh ta không tệ, điều kiện càng không tệ, nhưng mà nếu cô bởi vì chuyện trong nhà mà giận dỗi nhất thời mới quyết định, vậy tôi cảm thấy có thể từ từ một chút. Đợi nhà máy thành lập, cuộc sống của chúng ta có thể sẽ bắt đầu khá giả, đến lúc đó cô quyết định lần nữa cũng không muộn"
“Khá giả? Có thể khá giả hơn. Rời khỏi chỗ núi sâu rừng già này sao? Hay là có thể có người tốt hơn?"
Tương San San nói xong tự giễu cười một tiếng, liếc mắt nhìn Trầm Thanh một cái, nói: “Cũng không có ai có thể khiến tôi chịu được chỗ này".
Nếu không phải hồi đó cô ta nhất thời kích động bày tỏ với Hàn Đông Nguyên ở cái ý kia, kết quả bị Hàn Đông Nguyên từ chối thì cô ta cũng sẽ cùng với mọi người đợi nhà máy thành lập, đợi cuộc sống sau này.
Nhưng cô ta rất kiêu ngạo.
Nhà máy thành lập càng tốt, trong lòng cô ta lại càng buồn phiền đến hoảng.
"San San..."
Lưu Lệ Na không muốn nhìn cái dáng vẻ này của cô ta.
Lúc này, cô ấy trái lại thà rằng cô ta vẫn là Tương San San kiêu ngạo, khắp người đầy gai nhọn, nói chuyện cay nghiệt kia.
Cô ấy đè nén cảm xúc trong lòng, vốn dĩ còn nghĩ nếu đã như vậy vậy thì khuyên cô ta nếu đã quyết định rồi, sau này sống cùng với Lý Thắng cho tốt.
Ở đây, điều kiện của Lý Thắng quả thực là tốt nhất.
Nhưng mà Tương San San cũng không muốn nói thêm gì nhiều, không đợi cô ấy mở miệng, cô ta đã bưng chậu rửa mặt xoay người đi ra ngoài.
Cuối tuần là ngày nghỉ của nhóm thanh niên trí thức.
Thời tiết tuần này khó khăn lắm mới trời trong được mấy ngày, tuyết đọng trên đường núi cũng tan gần hết.
Nhóm thanh niên trí thức hẹn nhau cùng đi công xã, mua chút đồ rồi về. Mấy tuần trước đó thời tiết đều không tốt, lương thực tồn của bọn họ đã hết từ lâu, hoàn toàn sống bằng cháo khoai lang và bánh ngô trong nhà ăn của đại đội, cũng sắp ăn đến mức biến bản thân trở thành bánh ngô luôn rồi.
Mới đến mấy thanh niên trí thức càng muốn đi công xã để mua chút nhu yếu phẩm hàng ngày.
Tối hôm trước, Chu Hiểu Mỹ đặc biệt chạy tới tìm Trình Ninh và Mẫn Nhiên, nói: “Ngày mai chú họ hai tôi chạy xe bò đi công xã, hai người muốn đi cùng không? Chở hai người đi luôn.
Dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Xe bò của chú họ hai tôi có mái che, nhưng mà ngày mai tôi không đi."
Trước khi điều tra rõ ràng chuyện của Trương Văn Thuận và nữ thanh niên trí thức kia, cô ấy tạm thời không có tâm trạng nào đi mua đồ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất