Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp

Mẫn Nhiên: “Cái này, nếu như thật thì tôi thật sự vẫn có hơi muốn xem Tất cả mọi người bỗng chốc quay đầu lại nhìn cô ấy.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Mẫn Nhiên bỗng chốc có hơi nói lắp, nói: “Cô, các cô, không muốn xem sao?"

Lập tức nhận ra được cái gì, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng xua tay nói: “Tôi, không phải tôi muốn nhìn Trương Văn Thuận, tôi nói là cảnh tượng kia, a, cái này..."

Quả thực càng giải thích càng xấu hổ.

Trình Ninh “xì” cười, nói: “Thật ra tôi cũng muốn xem Trước kia cô không phải người thích góp vui, nhưng mà sau khi bị vây khốn mười mấy năm, cảm thấy sôi nổi vẫn tốt.

Về phần Trương Văn Thuận có mặc quần áo hay không, còn một đống người nhìn thấy thì làm sao?

Trình Ninh thản nhiên như vậy, Vương Hiểu Quyên cười “haha” rồi lại nằm lên giường sưởi, cười nói: “Muốn, làm sao không muốn?"

“Khụ khụ."

Hứa Đông Mai khu hai tiếng, nói: “Đánh con chuột sợ đau bình ngọc, loại chuyện này mà ầm ĩ to ra thì không tốt cho cô gái nhà người ta, các cô đừng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Còn nữa, nhìn Trương Văn Thuận kia bịa nhiều lý do quang minh chính đại đã biết người đó là người thông minh. Nếu như ầm ĩ to ra, ai biết sau này anh ta sẽ làm ra chuyện gì?"

“Đúng vậy"

Mã Đình Đình cũng thở dài.

“Hiểu Mỹ cũng không buồn, các cô buồn cái gì?"

Trình Ninh cười nói: “Yên tâm đi, Hiểu Mỹ đâu phải có một mình. Phía sau cô ấy còn có thư ký đại đội chúng ta, còn có cả gia đình bọn họ nữa, các cô còn sợ cô ấy chịu thiệt? Các cô nhìn bí thư chúng ta xem, Trương Văn Thuận còn dám làm chuyện quá giới hạn cỡ nào?"

Nếu không thì cũng sẽ không lén lút tìm Chu Hiểu Mỹ, muốn để tự Chu Hiểu Mỹ nói với người trong nhà.

Mọi người nghe xong lập tức cảm thấy cũng phải.

Sau đó Trình Ninh nói: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đọc nhiều sách hơn, Hiểu Mỹ cũng vậy, để cô ấy xả ra cơn tức thì đọc sách cho tốt, rất tốt."

Mọi người: “......"

Làm ơn, một chút hứng thú cũng không có.

Trình Ninh nói lợi ích của việc đọc sách, hôm đó ba bốn giờ sáng mọi người đã ra ngoài đi dạo công xã cả ngày rồi lại ngồi xe bò mất mấy tiếng, hứng gió lạnh đầy đầu đầy mặt. Lúc này chỉ muốn thả lỏng ăn đồ ngọt, ngủ trên giường sưởi nóng nằm một lúc cho thoải mái.

Ngày mai còn phải đến xưởng gỗ làm việc nữa.

Trình Ninh thấy tất cả mọi người đều mệt nên cũng không nói nữa, bỏ đi, còn nhiều thời gian.

Nhưng mà mấy người khác ngủ còn cô nằm tổ trên giường sưởi vẽ đồ cả ngày, hoàn toàn không buồn ngủ bèn dứt khoát thu dọn tài liệu trên bàn sưởi, cầm bản vẽ phác thảo sản phẩm làm được đi tìm Hàn Đông Nguyên.

Bây giờ có lẽ cô còn sốt ruột tiến độ của nhà máy hơn Hàn Đông Nguyên.

Chỉ có nhà máy nhanh chóng đi vào quỹ đạo, kế hoạch tiếp theo của cô mới thực hiện tốt.

Cô nói một tiếng với người ở ký túc xá rồi ôm đồ đi gõ cửa ký túc xá của Hàn Đông Nguyên.

Lúc này mọi người ở ký túc xá Hàn Đông Nguyên vẫn còn sôi nổi.

Trên bàn để một đống đồ ăn.

Nhưng không giống như trên bàn ký túc xá nữ thanh niên trí thức đều là bánh bò, bánh dày đường đỏ các món đồ ngọt, trên bàn bọn họ chủ yếu là bánh kẹp hành chiên, tương ớt, lòng heo còn có một ít hạt dưa, đậu phộng.

Chu Tiên Khai mở cửa, nhìn thấy là Trình Ninh thì rất nhiệt tình, nói:“Thanh niên trí thức Trình, cô qua đây, chúng tôi mua một ít đồ ăn, qua đây ăn đi"

Trình Ninh vừa mới ăn rất no ở ký túc xá, làm sao còn có khẩu vị ăn món gì nữa cho nên cười xua xua tay, cảm ơn nói: “Lát nữa lại ăn, tôi qua đây là có chuyện chính tìm anh Đông Nguyên.

eyJpdiI6Imt0eFk5Y3QxQlgzdnlHVHN0anl5TEE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0hmWk9BdWtDYzhtRzJHM0JnSGVjaERtYStqMDdrbXhkQmxqSUd1SU84QnViS2JObTlzbmlRMEc5R2l5T2VCZG96RWw2WlVhRThIalppR2V4TXIrXC8zZldoNHJGS0pFWjF6K000cGNjQWExMmpCRkI4K0hGZEF3Y0lRYllnRTJZVDhcLzB2dVRYT2hPU3VZMGRXamtIY3c9PSIsIm1hYyI6IjVhYTU5OTEyZmM1MmZkMTBmMmY0MWU5ZTVkODRhYTFlODE0NTZjMWYxZGU3NTVkMWJhZDZhMjA3MWU2ZGQxMWYifQ==
eyJpdiI6ImRBeUdVa01XRmh6VWdHYTBTMHlRclE9PSIsInZhbHVlIjoiS01UMytGRWU1Y2VkdFkwZFVZUVcwSzdRNzBRdUNjbXhLb1NLcWhJdGl1N2NmZXNRVmRiWW13N1pZSHJncElcL3BDQmkzVnpjTHNudnZEU3RUUlNNRjBxZkJcL2tJNGJHRytmSnZKelhrQnpLQlBKTW5qRTQrY0wwTEMwR1hVREcxbHJkbjhweVJ4OUNDbmhkY0pXeTVCVExsTTBKbTNndlwvVzdSOW1zVzg0NjhnZnBKUGpDcTByem5SWWw2V3dyY29RSlFrNGVNd3VvRHg1MDhQSkY3ZzE2QXg1TVRWM09sNzZiRFFocWg1OVJQcz0iLCJtYWMiOiI0ZDdiYjU2MmIxYjM5ZWUyNGVjY2ZhYzZmZDkxYjUxOWI3Mzk1M2UzNmU2ZTAzNDEzMDdhZTE1MjhmODk0ODFmIn0=

Lúc này Hàn Đông Nguyên đang ngồi bên cạnh bàn cầm một miếng bánh kẹp hành chiên từ từ nhai.

Ads
';
Advertisement