Nếu vợ mình mà biết chuyện thì chắc sẽ giẫm mình như giẫm Tiểu Cường mất?
"Diệp Phong, anh đúng là đồ khốn!"
"Cô có ý gì vậy?"
"Sao nào, anh coi thường tôi, nghĩ tôi mơ tưởng hão huyền chứ gì?"
Hành động của Diệp Phong đã khiến Tô Thiến nổi giận.
Giận đến nỗi toàn thân run lên, mặt đỏ bừng, giận dữ quát vào mặt Diệp Phong.
"Một tên ở rể không tiền không quyền như anh thì có tư cách gì mà giễu cợt tôi?"
"Anh cứ đợi đấy, chắc chắn sẽ có một ngày tôi gả cho Sở tiên sinh. Lúc đó tôi sẽ cầm tay Sở tiên sinh tới tát vào mặt anh".
"Tức chết mất thôi ~"
"Mộc Trân, xem chồng cậu kìa".
Tô Thiến giận dữ nói, dáng vẻ giận dữ của cô ta như một con mèo đang dựng ngược lông lên.
Cô ta không thể ngờ rằng một tên nhà quê như Diệp Phong lại dám cười nhạo ước mơ của mình.
Diệp Phong thấy mình bị hiểu lầm thì vội vã giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó".
"Thế thì anh có ý gì?"
"Tôi vừa nói tôi muốn gả cho Sở tiên sinh thì anh đã phản ứng quá khích như vậy".
"Nếu không phải anh coi thường tôi, cho rằng Sở tiên sinh không bao giờ thích người như tôi thì còn có ý gì khác được nữa?", Tô Thiến giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, hét vào mặt Diệp Phong.
Diệp Phong mặt mũi khổ sở, biết mình vừa chọc phải tổ kiến lửa nên vội vã đổi giọng ngọt ngào: "Cô Tô, cô hiểu lầm thật rồi. Không phải cô không xứng với Sở tiên sinh mà là Sở tiên sinh kia không xứng với cô".
"Cô xem cô trời sinh nhan sắc mỹ miều, trẻ trung xinh đẹp, còn Sở tiên sinh kia không chừng là một ông già bốn năm mươi tuổi. Cô nói xem một lão già như vậy làm sao xứng với một cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô Tô đây được?"
Để đập tan ý định này của Tô Thiến, Diệp Phong ra sức tự làm xấu hình ảnh của bản thân.
Thế nhưng thật không ngờ, Tô Thiến cau mày lại, mặt đầy kiên định đáp: "Già thì đã làm sao?"
"Không phải đàn ông càng có tuổi càng quyến rũ à, càng biết thương yêu vợ. Tôi thích đàn ông trung niên đấy liên quan quái gì đến anh hả?"
"Tôi... Tôi...", Diệp Phong mặt mày hoảng hốt, còn đang định nói thêm gì đó.
"Anh... Anh làm sao hả, anh im đi cho tôi nhờ! Anh cứ mở miệng ra là tôi thấy bực mình!", vì chuyện này mà thái độ của Tô Thiến đối với Diệp Phong càng gay gắt, cứ nhìn thấy anh là bực mình.
"Ai da, phiền chết mất, không thèm xem nữa".
"Mộc Trân, đi, chúng ta đi uống trà sữa".
Bị Diệp Phong làm cho mất hứng nên Tô Thiến không có tâm trạng đi dạo trung tâm thương mại nữa. Cô ta thanh toán rồi đi tới một quán trà sữa bên cạnh trung tâm thương mại uống trà sữa.
"Ủa?"
"Thiến Thiến, cô cũng đi mua sắm sao?"
"Trùng hợp ghê".
"Mau, mau tới đây ngồi cùng".
Tô Thiến không ngờ vừa vào cửa quán trà sữa đã nhìn thấy mấy cô gái mang theo túi lớn túi nhỏ, cười cười nói nói ngồi uống cà phê ở gần đó.
Trong mấy cô gái này thì có một cô trang điểm vô cùng lộng lẫy, trên người mặc toàn hàng hiệu. Nhìn qua cũng biết nếu không phải thiên kim tiểu thư thì cũng là phu nhân nhà giàu.
Hơn nữa, Diệp Phong phát hiện họ không hề mua ít đồ hơn Tô Thiến, thậm chí còn có người chuyên đi theo để xách đồ đứng một bên.
"Đúng vậy, Lâm phu nhân, trùng hợp quá, lại gặp được chị ở đây".
Tô Thiến cười hồ hởi, nhưng trong bụng thì cảm thấy vô cùng bất lực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất