"Thiến Thiến, họ là họ hàng của cậu sao?", Thu Mộc Trân lúc này mới nhìn mấy cô gái ăn mặc sành điệu kia rồi nghi hoặc hỏi.
Tô Thiến nói nhỏ: "Họ hàng gì chứ, đó là bạn trong giới làm ăn của bố và anh mình. Người vừa nói chuyện với mình tên Hàn Văn Tuyết, nhìn rất trẻ đúng không, nói không chừng còn nhỏ tuổi hơn cả bọn mình. Nhưng người ta "thân thủ" phi phàm, tiểu tam lên ngôi, lấy được giám đốc công ty nào đó, ông ta đã hơn năm mươi tuổi. Cô ta thường xuyên theo chồng đi ăn với bố mình. Có một lần bố mình gọi mình đi tiếp rượu cùng nên quen nhau".
"Đều là một đám đàn bà tâm cơ, lại còn ham hư vinh, lát nữa cậu phải cẩn thận đấy".
Tô Thiến rõ ràng không hề có thiện cảm với đám người này, đặc biệt là cái cô Hàn Văn Tuyết vì tiền mà chấp nhận lấy một ông già lớn hơn mình hai chục tuổi kia, lại còn làm tiểu tam phá nát hạnh phúc gia đình nhà người ta. Nhưng chẳng còn cách nào khác, đó là bạn của bố cô ta nên đương nhiên không thể thất lễ.
"Thiến Thiến, qua đây ngồi cùng đi".
"Còn nữa, từ sau đừng gọi phu nhân này phu nhân kia, nghe xa cách quá. Cứ gọi chị là chị Hàn là được rồi", Hàn Văn Tuyết vẫy Tô Thiến đến ngồi cùng,
Nhưng khi nhìn thấy Thu Mộc Trân và Diệp Phong sau lưng Tô Thiến thì mỉm cười hỏi: "Thiến Thiến, được đấy, hai người giúp việc đi theo thôi mà một người đẹp thế này. Còn chàng trai này ăn mặc trông chẳng ra sao nhưng lại khá đẹp trai, nhìn rất thuận mắt".
"Này chàng trai, giám đốc Tô nhà anh một tháng cho anh bao nhiêu tiền thế? Tôi cho anh gấp đôi, sang làm cho tôi đi. Anh thấy thế nào?"
Hàn Văn Tuyết nhìn Diệp Phong cười với vẻ đùa cợt.
Tô Thiến ngại ngùng đáp: "Chị Hàn, chị hiểu lầm rồi. Họ không phải người làm của tôi, đây là chị em tốt của tôi - Thu Mộc Trân, còn kia là chồng cô ấy.
"Thu Mộc Trân?", Hàn Văn Tuyết cau mày như thể cảm thấy cái tên này rất quen, sau đó cô ta cười nói: "Không phải là cô Ba nhà họ Thu đấy chứ? Ba năm trước cô Ba nhà đó lấy một tên chồng phế vật phải tới ở rể. Năm đó ở Vân Châu hầu như ai cũng biết chuyện này. Vậy ông chồng đó không phải là anh chàng này đấy chứ?"
"Ha ha~"
"Thật không ngờ, nghe danh đã lâu hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt. Vô cùng vinh hạnh".
"Nào, cô Thu, mau ngồi xuống. Tiểu Thiến, gọi cho cô Thu một tách cà phê đi".
Hàn Văn Tuyết vô cùng nhiệt tình, nhưng đến kẻ ngốc cũng nhận ra vẻ đùa cợt và chế nhạo trong giọng nói của cô ta.
Ánh mắt cô ta nhìn Thu Mộc Trân như nhìn một trò hề.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người xung quanh, Thu Mộc Trân chỉ cúi đầu không nói gì.
Tô Thiến thấy vậy thì vội vã mở lời, giải vây cho chị em tốt của mình.
"Chị Hàn, sợi dây chuyền này của chị đẹp quá, giá bao nhiêu vậy?"
"Cái này á? Đẹp thật không? Nếu cô thích thì chị tặng cô đấy, dù gì cũng không đắt, có mấy chục nghìn tệ thôi mà", Hàn Văn Tuyết ra dáng làm màu, trả lời Tô Thiến.
Nhưng chuyện của những người phụ nữ thì cũng chỉ có mấy chủ đề quần áo, giày dép, túi xách, và một chủ đề không thể thiếu đó là: đàn ông.
"Thiến Thiến, cô có biết nhân vật uy chấn cả Giang Đông gần đây - Sở tiên sinh hay không?"
"Nghe nói anh ấy mới xuất hiện mấy ngày trước, nhưng vừa xuất hiện đã khiến cả Giang Đông phải quy phục", Hàn Văn Tuyết nói với vẻ kinh ngạc.
Tô Thiến nghe vậy thì như được xốc tinh thần, đáp: "Wow, chị Hàn, chị cũng biết tới Sở tiên sinh sao?"
"Chị còn có mặt ở trận đánh làm nên tên tuổi của Sở tiên sinh nữa ấy chứ. Chị nói cho cô biết, Sở tiên sinh đó đẹp trai đến ngây người luôn. Anh ấy chỉ dùng đúng một chiêu mà tên xấu xa kia bay ra ngoài luôn, y như phim truyền hình vậy".
Tô Thiến như tìm được tri kỷ, hai người họ nói liên tục không ngừng. Dáng vẻ phấn khích của cô ta giống hệt một fan cuồng của Sở tiên sinh.
Diệp Phong ngồi bên cạnh thấy cảnh này thì khóe mắt không khỏi giật giật.
Trong đầu thầm nghĩ mình vẫn không nên để lộ ra thân phận thì hơn, anh không muốn dây dưa với mấy người phụ nữ như thế này.
"Cái gì? Chị nói trong buổi đấu giá Trung thu năm nay Sở tiên sinh sẽ xuất hiện sao? Lại còn ở hội đấu giá của Vân Châu chúng ta nữa chứ?"
"Trời ơi ~"
"Thật không chị Hàn?"
"Thế nghĩa là tôi có thể gặp Sở tiên sinh bằng xương bằng thịt sao?", Tô Thiến phấn khích đến phát điên.
Hàn Văn Tuyết mỉm cười gật đầu. Có vẻ như cô ta rất tự hào về sự "biết tuốt" của mình nên trong giọng nói không giấu nổi vẻ kiêu ngạo: "Đúng vậy".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất