Tiền Bối Xin Hãy Uống Thuốc

  Sau khi tôi sảng khoái trả lời xong, mới phát hiện ra người hỏi câu này không phải bố Cố, mà là Cố Khiêm Chi không biết đã xuất hiện trong phòng bệnh từ lúc nào. Tư thế hôm nay của anh ta có chút kỳ quái, tay trái luôn đặt sau lưng, đi lại có chút không tự nhiên.

  

  Tôi khinh bỉ hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: Anh làm bộ làm tịch cái gì chứ, chẳng lẽ cho rằng để tay sau lưng là ngầu lắm sao.

  

  “Chú ơi, thư ký của chú không tìm thấy chú, đã sắp gọi nát điện thoại của con rồi.” Cố Khiêm Chi lắc lắc chiếc điện thoại đang nhấp nháy trên tay phải, bất mãn oán trách.

  

  Bố Cố khẽ thở dài một tiếng, sau đó áy náy nói với tôi: “Tiểu Mộ, con ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Bố thật sự phải về rồi, sáng sớm mai còn có một cuộc họp. Khiêm Chi, con phải trông chừng Tiểu Mộ cẩn thận đấy.”

  

  “Vâng, chú yên tâm.” Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, dựa vào cửa phòng bệnh tinh quái nhìn tôi, “Con sẽ chăm sóc Tiểu Mộ cẩn thận.”

  

  Thấy bố Cố đi rồi, anh ta từ từ đi đến trước mặt tôi, lạnh lùng nói: “Không phải đã bảo cậu về rồi sao? Sao cậu còn cố chấp ở lại bãi biển Hải Tân làm gì?”

  

  “Liên quan gì đến anh!” Tôi bực bội nói, “Hơn nữa tôi còn chưa hỏi anh đấy, sao anh lại thất hẹn?”

  

  “Tôi thất hẹn hay không không quan trọng, Tư Minh Húc thất hẹn mới quan trọng đúng không!” Anh ta nói toạc ra suy nghĩ của tôi.

  

  Tôi không thèm để ý đến anh ta, lườm anh ta mấy cái.

  

  Anh ta lại nói: “Cậu tốt nhất là đừng nghĩ ngợi gì nữa, yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi.” Vừa dứt lời, anh ta liền giật lấy quả táo trên tay tôi, không hề kiêng dè cắn một miếng, sau đó chậm rãi nói, “Đúng là rất ngọt.”

  

  Tôi cạn lời nhìn trần nhà… Chẳng lẽ đàn ông nhà họ “Cố” đều có thói xấu này sao? Cố Khiêm Chi đi rồi, tôi trằn trọc trên giường bệnh, cảm thấy vô cùng nhàm chán. Đột nhiên nhớ ra thứ hai tôi còn phải tập luyện, nếu Du huấn luyện viên mà biết tôi vắng mặt, chắc chắn sẽ lột da tôi mất. Tôi gọi điện cho Mễ Nghiên, bảo cô ấy nhanh chóng đến đón tôi xuất viện.

  

  Khi Mễ Nghiên đến nơi, tôi hắt hơi mấy cái, bất mãn nói: “Sao cậu lâu thế mới đến? Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện khó ngửi quá!”

 

Ads
';
Advertisement