Tiền Bối Xin Hãy Uống Thuốc


  “Cậu không phải không biết giờ này là lúc tắc đường nhất sao.” Cô ấy dừng một lát, lại hỏi, “Cậu cứ thế đi sao? Không chào hỏi Khiêm ca một tiếng à?”

  

  “Sao phải nói với anh ta? Hơn nữa tớ có bệnh gì đâu.” Tôi cố gượng xuất viện.

  

  Mễ Nghiên hết cách với tôi, đành phải vẻ mặt ủy khuất dìu đỡ bệnh nhân tàn tật là tôi ra khỏi bệnh viện.

  

  Vừa ra khỏi viện, Cố Khiêm Chi liền gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, nhưng đều bị tôi lờ đi. Đến thứ hai khi tập luyện, chân tôi vẫn chưa lành hẳn, tỏ ra lực bất tòng tâm, mấy lần đều không đạt được mức tốt nhất.

Huấn luyện viên của tôi là Du Mỹ Phượng, một "gái ế hoàng kim" của khoa Thể dục, làm việc cực kỳ nghiêm khắc, không hề nương tay. Mặc dù đã 32 tuổi nhưng nhờ chăm chỉ tập luyện hàng ngày nên cô ấy vẫn giữ được vóc dáng rất chuẩn, nhìn không quá 30 tuổi. Thế nhưng, vì tính tình nóng nảy, lại mạnh mẽ, nên đến giờ vẫn chưa có người đàn ông nào dám rước cô ấy về nhà.

Chúng tôi thường gọi thân mật là Phượng tỷ, nhưng ai mà dám gọi như vậy trước mặt cô ấy thì đúng là không muốn sống nữa.

Du huấn luyện viên thổi còi ra hiệu nghỉ ngơi, tức giận đi vòng qua chỗ tôi mắng: "Cố Tiểu Mộ, hôm nay em làm sao thế? Có phải không muốn tham gia thi đấu nữa không? Nếu không muốn thì có thể xin rút lui ngay bây giờ!"

Tôi cúi đầu không dám ho he, cô ấy lại nói: "Em sang bên kia nghỉ ngơi một lát, lát nữa tập tiếp."

Tôi bĩu môi, dù không cam tâm cũng chỉ đành lẽo đẽo trốn xuống bóng cây rung nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, tôi dựa vào thân cây ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

"Tỉnh chưa?"

Đang mơ màng, tôi bỗng nghe thấy có người nói bên cạnh, liền giật mình ngồi dậy, lau lau nước miếng ở khóe miệng.

Cô ấy liếc tôi một cái, nhàn nhạt hỏi: "Ngủ đủ chưa?"

Tôi lắc đầu, thành thật trả lời: "Chưa ạ."

"Trời nắng to, hay em về phòng ngủ đi." Du huấn luyện viên đột nhiên lạnh lùng nói.

Tôi ngây người tại chỗ, có chút hoang mang. Cô ấy quay người nói: "Ngày mai em không cần đến tập nữa."

Đây là ý gì? Không cần đến tập nữa?

Nếu là trước đây, không phải tập luyện đối với tôi quả là một ân huệ, nhưng hôm nay tôi lại cảm nhận được ý nghĩa khác trong câu nói này.

 

Ads
';
Advertisement