“Chuyện này… Giám đốc Bạch, Cô không biết chứ, giải thích về mối quan hệ kiểu này với mấy bà cô mệt lắm, hơn nữa họ không nghe mình giải thích đâu.Chỉ cần nhìn thấy cô ngồi phía sau tôi hay thấy chúng ta đi sát bên cạnh nhau là họ sẽ nhận định chúng ta là một hồi rồi.So với khổ sở giải thích này kia, thà tiết kiệm sức lực cho xong, cô nói có phải không?”
Bạch Vi suy nghĩ một chốc: “Hừ! Sớm biết thế này thì tôi không đi theo anh nữa.”
“Tự cô đòi đi theo đấy chứ.”
Bạch Vì bực bội bước xuống xe, sau đó quan sát xung quanh tiểu khu thật sự khá nhỏ này.
Tôi khóa xe cẩn thận, sau đó dẫn cô ta rời khỏi nhà xe thì vừa hay nhìn thấy Đàm Hữu Ngân đang đi từ trên tầng xuống ở phía không xa.
Chúng tôi vừa gặp nhau, Đàm Hữu Ngân đã ngẩn ra, sau đó vừa đi tới vừa chào hỏi với Bạch Vũ “Chào chị dâu.”
Bạch cũng ngẩn ra, sau đó cười khổ đáp: “Chào anh, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là bạn gái của anh ta.”
Ở, thế thì coi như tôi gọi trước và Đàm Hữu Ngân gật đầu một cách đương nhiên. Tôi chen lời, giới thiệu hai người họ với nhau. Sau khi biết Bạch Vi là cấp trên trực tiếp của tôi, Đàm Hữu Ngân lại ngẩn người: “Thằng này được đấy, đến người đẹp cấp trên cũng cua được.”
“Tôi thật sự không phải là bạn gái của anh ta.”
Bạch Vi lập tức có vẻ bất đắc dĩ tiếp lời. “Ờ, tôi nhìn ra được mà, tạm thời thì chưa phải.”
Đàm Hữu Ngân tỏ vẻ sâu xa. Bạch Vi hé miệng, kết quả lại chẳng nói gì, như thể sợ lại càng làm mối quan hệ này loạn thêm.Tôi đưa chiếc túi trong tay cho Đàm Hữu Ngân: “Mẹ tôi cho cậu này.”
Cậu ta nhận lấy nhìn: “Oa, lâu lắm không ăn đồ muối của cô rồi, về nhớ cảm ơn cô hộ tôi.”“Mua ít nhân sâm mà trả lễ đi, tôi không ngại đâu.”
“Ờ, nhưng tôi ngại.” Đàm Hữu Ngân vừa gật đầu đáp như chuyện đương nhiên, vừa đi lên tầng.
Cậu ta vừa đi lên tầng, Bạch Vi đã vội sáp lại gần tôi, nói khẽ: “Người bạn này của anh lươn lẹo quá, tên anh ta là hai chữ nào?”
“Hữu trong sở hữu, Ngân trong ngân lượng, bố nó mong nó sẽ thành tài và kiếm được nhiều tiền.”
“Ha ha, bố anh ta cũng tài tình thật đấy.”
“Đúng thế, đáng tiếc là chú ấy mất rồi.”
“Hả?” Bạch Vi ngẩn ra nhìn bậc cầu thang ở tòa nhà của Đàm Hữu Ngân, sau đó lại nhìn cô Xuân vẫn đang chơi mạt chược một cách vui vẻ ở phía không xa.
Tôi kể lại vắn tắt chuyện của Đàm Hữu Ngân và bố cậu ta cho Bạch Vi nghe, gồm cả chuyện hai mẹ con cậu ta đi tỉnh khác mở quán ăn đêm.
Nghe tôi kể xong, Bạch Vi bỗng trở nên im lặng, cô ta chỉ khẽ thở dài một hơi, sau đó vẫn lẳng lặng nhìn cô Xuân đang vui mừng hò reo vì hồ một ván bài đẹp.
Không bao lâu sau, Đàm Hữu Ngân đã đi xuống.
Vì ra ngoài uống rượu, nên tôi không lái xe, ba người chúng tôi cùng đi bộ ra ngoài.
“Cô Xuân, bọn cháu đi chơi đây.” Ra đến cổng, tôi chào cô Xuân một tiếng.
Cô Xuân vừa thắng 1 ván mạt chược, tâm trạng rất tốt, cười hi hi đáp: “Đừng chơi muộn quá, đã uống rượu thì cấm lái xe về, không an toàn, mà cũng đừng ở khách sạn làm gì cho tốn kém. Cháu và Tiểu Vi cứ về nhà cô mà ở, lát nữa cô sẽ dọn phòng cho hai đứa, chăn đệm mà ngày trước cháu dùng cô vừa lôi ra phơi phóng mấy hôm trước xong.”
Cô Xuân vừa dứt lời, Bạch Vi lại len lén nhéo vào eo tôi.Tôi nhịn đau cười đáp: “Thế thì phiền cô ạ, lát nữa cháu sẽ mua đồ ăn đem về cho cô.”
“Đừng mua, muốn ăn gì thì cô tự mua được. À, này… Tiểu Vi, cháu có cô bạn nào chưa lấy chồng không, giới thiệu cho Hữu Ngân nhà cô với, không cần đẹp quá đâu, tốt tính là được rồi.”
Bạch Vi ngây ra, sau đó cười khổ đáp: “Cô ơi, cháu… Để cháu về xem có ai thích hợp không ạ.”
“Ừ, cảm ơn cháu trước nhé, mai cô sẽ nấu vài món ngon cho mấy đứa ăn.”
“Cô khách sáo quá ạ.” Tôi nhịn cười đi ra cổng khu dân cư, Bạch Vi cũng vội vàng đi theo, sau đó lại dùng sức véo tôi một cái.
Đàm Hữu Ngân thì đi bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta hờ hững nói: “Chị dâu, đừng nghe lời mẹ tôi, cứ giới thiệu cô nào xinh xinh nhé, con người tôi khá thực tế!”
Bạch Vi thấy hơi dở khóc dở cười: “Thế mà anh gọi là thực tế à? Như mẹ anh mới là thực tế. Vả lại, đừng gọi tôi là chị dâu nữa, tôi thật sự không phải là bạn gái của anh ta.”
“Có thằng đàn ông nào không muốn lấy vợ đẹp, tôi thật sự chỉ muốn kiếm một cô vợ đẹp thôi. Còn chị dâu là tôi gọi trước ấy mà.”
Trong các con phố bán đồ ăn khuya ở thị trấn có một phố rất gần nhà của Đàm Hữu Ngân, đi xuyên qua hai con đường, đi bộ tầm mười phút là tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất