Tiểu Thư Máu Lạnh

Chúng tôi tới một quán đồ nướng mà trước kia hay đến, ngồi xuống vị trí khuất nhất, gọi bốn chai bia, hàu sống, trai sông, ba chỉ bò, mỗi thứ một đĩa, còn có một đĩa ngao xào và rau khoai xào măng chua, ngoài ra còn gọi cho Bạch Vi một ly nước ép xoài.

 

Không thể không nói, Bạch Vi là con nhà giàu nhưng có lúc lại chẳng giống chút nào, mà hệt như các cô gái bình thường rất dễ hòa nhập.

 

Lúc ăn cơm ở nhà tôi, cô ta không ngớt lời khen với các món địa phương mà tôi thường nấu, cũng ăn được cả những món muối dân dã.

 

Sau khi vào quán nướng ở đầu phố, cô ta cũng ăn ngon lành các món ở đây.Cô ta còn nói những món này mình chưa từng ăn bao giờ.

 

Tôi không lấy làm lạ, dẫu sao cô ta cũng là tiểu thư con nhà giàu, đồ ăn đều là nhân sâm, bào ngư, bò bít tết, gan ngỗng, sao có thể ăn đồ nướng lề đường được.

 

Trước kia khi cùng ăn cơm với cô ta, chúng tôi đều ăn đồ Tây, chi phí một bữa ăn có thể bằng mấy bữa ăn khuya này rồi.

 

Hơn nữa, hình như dạ dày của Bạch Vi khá lớn, hầu như tôi và Đàm Hữu Ngân chỉ uống bia và tán gẫu, còn cô ta thì ăn không ngừng.

 

Dù tướng ăn trông không khó coi, nhưng cũng không còn vẻ nhã nhặn và đẹp mắt như khi ăn món Tây lúc trước nữa.

 

Đĩa ngao xào và rau khoai xào măng chua hầu như đều do một mình cô ta ăn hết, sau đó còn gọi thêm một phần nữa.

 

Có lẽ vì chuyện mà tôi và Đàm Hữu Ngân nói đều liên quan đến những người bạn chung của chúng tôi, ví dụ như ai bây giờ đang làm gì nên Bạch Vi không chen lời vào được.

 

Coi như là chúng tôi bỏ mặc cô ta rồi.Nhưng tôi vốn không định dẫn cô ta theo, tự đối phương đòi đi ăn cùng đấy chứ.

 

Trò chuyện một hồi, chúng tôi vô thức nhắc đến bạn gái cũ của Đàm Hữu Ngân, cũng là tình đầu của cậu ta.Đàm Hữu Ngân nói cô ấy sắp ly hôn rồi.

 

Tôi ngẩn ra. Bạch Vi cũng ngước lên, hiếu kỳ chờ đoạn sau của câu chuyện.

 

Đàm Hữu Ngân rất vô tư, không chờ tôi lên tiếng, đã nói tiếp: “Chồng cô ấy sa đọa, công khai ở cùng với người phụ nữ khác ở bên ngoài. Hơn nữa, người nhà và họ hàng của chồng cô ấy đều biết, còn cô ấy là người biết sau cùng.”

 

“Cô ấy có liên lạc với cậu không?” Tôi vô thức hỏi.

 

“Có, mấy hôm trước tự nhiên gọi cho tôi, hỏi tôi có quen luật sự nào ở Lâm Châu không, cô ấy muốn đệ đơn ly hôn.”

 

Nói đến đây, Đàm Hữu Ngân bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi đã đến Lâm Châu bao giờ đâu, sao quen luật sư nào được!”

 

“Bây giờ đến bước nào rồi?” Tôi lại hỏi.

 

“Chồng cô ấy muốn thỏa thuận ly hôn, bảo cho cô ấy hai trăm nghìn tệ, nhưng cô ấy không chịu, muốn đòi nhiều hơn. Cậu cũng biết đấy, nhà chồng cô ấy mở mấy công xưởng, rất giàu có, nghe cô ấy nói ít nhất phải mấy chục triệu. Cô ấy nói mình không cần nhiều, vài ba triệu để bồi thường vài năm thanh xuân của cô ấy là đủ rồi.”

 

“Nếu kiện chuyện này ra tòa, cũng có khả năng phán chồng cô ấy không phải chia tài sản chung đấy. Nhưng vấn đề là công xưởng đó và các tài sản khác có đứng tên chồng cô ấy không? Vả lại, có phải là tài sản có sau khi họ kết hôn không?”

 

Đàm Hữu Ngân bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu: “Vấn đề ở chỗ ấy đấy! Mấy công xưởng đó đều là của nhà chồng cô ấy, hắn ta chỉ làm ở đó thôi, chẳng có tí cổ phần nào. Nhà và xe thì đều đứng tên hắn ta, nhưng đều mua trước khi họ kết hôn. Cưới xong, khoản thu nhập mà cô ấy có thể nhìn thấy của chồng mình chỉ có vài chục nghìn một tháng thôi.”

 

Tôi cau mày: “Nếu thế thì kiện làm gì, tài sản trước khi kết hôn không được chia khi ly dị đâu.”

 

“Thì thế, tôi cũng nói với cô ấy như vậy, nhưng cô ấy bảo mình rất tức giận, không thể nuốt trôi cục tức này, nên nhất định sẽ phải đòi chút gì đó.”

 

Tôi lắc đầu thở dài một hơi, thật sự không biết nên nói gì nữa.

 

“Tôi có thể hỏi… chuyện gì được không? Tôi nghe không hiểu lắm, bạn gái cũ của anh lấy người khác rồi à?” 

 

Bạch Vi đột nhiên chen ngang, dè dặt hỏi.Đàm Hữu Ngân thẳng thắn gật đầu: “Ừ, được hơn ba năm rồi, chính là lúc trước khi A Dương ngồi tù. Cô ấy chia tay tôi, sau đó đến Lâm Châu.

 

Chưa đến một năm sau, cô ấy đột ngột gọi điện cho tôi bảo sắp lấy chồng, còn mời tôi đến tham dự đám cưới.”

 

“Thế… Sao bọn anh lại chia tay?” Bạch Vi lại cẩn thận hỏi.Rõ ràng cô ta đều thích nhiều chuyện như đại đa số phái nữ, hoàn toàn mất đi hình tượng nữ lãnh đạo lạnh lùng của trước kia rồi.

 

Đàm Hữu Ngân không vội trả lời ngay, mà lấy hai điếu thuốc ra, ném cho tôi một điếu, còn mình thì tự châm một điếu.Sau khi rít sâu một hơi, cậu ta mới thản nhiên và bình tĩnh kể lại đoạn tình cảm ấy cho Bạch Vi nghe.

 

Thật ra, tôi có thể coi như là người chứng kiến từ đầu đến cuối.

 

eyJpdiI6Im9PWW1uOUlcL3czUmdIRGErZWVXcTVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpUYnp1MlY1NVRpeEIxc0VXdnFQUFJMamhGM1VVQklQZ1ZCVEpMYmZoY0pXUFN3bm52Q0xUbnpyb3FpWXVyY0FSOUlVbDFWdmsrYXlLUUJrTUZraURWR0xheDlDMUV4TU9UZjcrMVdsK3QyUThcL3BLZVwvb0VhVzVVM0h4OThwbEpTRlBLbFU1YnREakpzMGlIV2NnSlBOaWpROEJTa1p4T2Vxa0Z2eDlPV3M2ZjZ5Vmk2UlpLV1FzZnFpYmJyWVU2aEU5cXFmbExhSXFtM0RoQUtlbGJZZUp6NW9EUUlZUHU2cnBmdkpuaVQ2MnJXU2gyanVCQXkxQm1qT3B2VHlRUXQzS2pjTm8ySXBDNFhsMnd2RWp0aUFsbFcwbDJITWpNOFAra3pYVTdBQnUyUENwT0FuWXd0bUx5b056RExBOTRXTVVwOFVOdyt5YXkyUXRwQnhyMlEyMHYxS0h5XC9lKzFJcG9cL0lLNjZ4RTFZREdWd1p3WlNZb25CcERDcEhqb3dCTHVCTG5IaHBMNHRyNjl1NVk5Q0pJY3dhU21hR055RnRLZGlVSXA2YkI5eVwveEk5bWs0aTdpQ0JTNFVcL3h2dWJ2dGNyb3NtUjVjSHR1YXorbVBsZDR6NHBcL0w5d2owY1V3T010VGo2VlRNVU92M3NRT1Y5Rm1ndFNtWjFnWnc3S3c1Nit3bE82QVk3M1ZGS3ZqWkFFMm9raXJiVFkyeTlHU1pYaHNsYXdDNkRSaHFHa0FabnhrVEFIZDBDUG5LSFpaWk5VZk95MElYVWtDcm1iaW44dUVrUEJQUVJWZWNhVk9sRWpTMkNhdytuUElOeHVIdzVXY0N0bzFaa1JQeUkyNTZpNlFTRUQ4aElqR3FUT0dMRTFqK2Jab1RVZjFpUU1RM1drZzNIbjF0WnNKbTNRRHZoRlpUZURoU1I2UmhGZDRUM0pTdzhwZHBsQWNHVkFuWG1rbTJ2UTBGUVlBaFFQXC9nZUxOZkJMSHBVPSIsIm1hYyI6IjBiOWE2ZjMzZjIyNmQyNTZmZWM2MmU0ZDcxNGQzN2IxMDM4MzRmMjQwNTNhZDAxZTM4YzY1Zjk3MjU4NDUxNGMifQ==
eyJpdiI6IlUxbWFJbWgwcjg2TlQ2Z2lncUlVRUE9PSIsInZhbHVlIjoiS1wvMVNUQWtRYUx1XC9kZGxCaVNOUkZqRDdZdHZnUmg3TklIcExENzNhMkZjdWJnZnlJXC9KeHhtbGxwbmJtMFdXYjVcL3ByMGdGd0NwK3hqTG5vcTBqbWpRPT0iLCJtYWMiOiI2YzIyY2U5NmRiZTY3YzFiZmExMzM2ZTZkYThhMjM1ZjY2MjcwYzgxYmRlNWZmM2VkNDcxMmM3OTRiYmY4Y2IwIn0=

Đến khi bố Đàm Hữu Ngân mất, cậu ta bỏ học, cùng cô Xuân đến tỉnh khác mở quán ăn đêm, hai người họ cũng không chia tay.

Ads
';
Advertisement