Tịnh Châu bị vây, tựa như đã rơi vào miệng hổ há rộng, hàm răng sắc nhọn đang chực chờ khép lại. Chúng tướng ai nấy đều nóng ruột như lửa đốt.
Thế nhưng, đại tướng quân từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn là chủ soái, xưa nay vốn vậy.
Dù trời có sập xuống, e rằng cũng chẳng khiến hắn nhíu mày.
Nhưng dù sao thì khi lửa cháy đến chân, cũng phải có đối sách ứng phó chứ?
Thạch Ẩn cũng bước ra, đứng bên cạnh Đặng Quang, chắp tay hướng Bùi Quyết:
"Đại tướng quân, trận chiến trước, quân Tề thương vong thảm trọng, đã đến bước đường cùng. Nếu chỉ có năm vạn binh mã, chúng ta cũng không cần phải sợ. Nhưng nay tình thế đã khác, vị tân hoàng đế này bất ngờ xuất hiện, khí thế đang lên, lại được lòng triều đình và dân chúng Tề quốc. Theo ý mạt tướng, chúng ta nên phá vòng vây, rút về Tín Châu, rồi mới tính kế lâu dài..."
Đặng Quang tiếp lời: "Mạt tướng tán thành!"
Chúng tướng đồng loạt hô vang: "Mạt tướng tán thành!"
Ánh mắt Bùi Quyết quét qua bọn họ, lạnh lùng thốt một câu vẫn như cũ:
"Không vội. Chủ lực quân Tề vẫn đóng ở Hằng Khúc Quan, chưa hề nhúc nhích. Thành Tịnh Châu kiên cố, lương thảo đầy đủ, hào nước quanh thành rộng lớn, hắn muốn đánh, cứ để hắn đánh."
Chờ...
Nếu cứ tiếp tục chờ, thì cơ hội cuối cùng để rời khỏi Tịnh Châu cũng sẽ mất.
Bên trong đại doanh, bầu không khí căng như dây đàn, bỗng bên ngoài có tiếng hô vọng vào.
"Báo!!!"
Một binh sĩ đứng ở cửa, lớn giọng bẩm:
"Sứ giả quân Tề cầu kiến bên ngoài thành!"
Chúng tướng nhìn nhau, ai nấy đều hăng hái xiết c.h.ặ.t tay, nghiến răng nói: "Hừ, còn dám phái người đến khuyên hàng? Chi bằng g.i.ế.t quách sứ giả tế cờ, sau đó dẫn quân phá vây..."
Bùi Quyết lạnh lùng liếc mắt một cái, chặn lại ý định của bọn họ.
"Để hắn vào."
Sứ giả quân Tề là Yến Bất Tức, mưu sĩ dưới trướng Tiêu Trình. Lão đã hai bên tóc mai hoa râm, dung mạo hòa nhã, là bậc danh sĩ nổi tiếng, hùng biện xuất chúng, môn sinh đầy rẫy cả hai miền Nam Bắc, rất được giới nho sĩ kính trọng.
Yến Bất Tức vừa bước vào đại doanh liền hành lễ với Bùi Quyết và chư tướng, chẳng nhắc đến chiến sự giữa Tấn - Tề, chỉ kể rằng tổ tiên lão vốn là người Bình Thành, vào năm Hy Phong thứ mười đã vượt Hoài Thủy, đưa cả gia tộc định cư tại Đài Thành.
Hy Phong là niên hiệu của Tiên đế nước Tấn – Nguyên Chú.
Lão lại nói, mình và đại tướng quân Bùi vốn là đồng hương, cũng coi như có chút tình thân.
Loạn thế kéo dài cả trăm năm, nhân dân lưu tán khắp nơi, nói đến quê quán thực ra chẳng còn nhiều ý nghĩa.
Luận theo tổ tiên, ai chẳng có thể xem là thân thích?
Bùi Quyết lẳng lặng lắng nghe, chẳng hề lên tiếng.
Chúng tướng cũng im lặng, ánh mắt sắc bén như hổ rình mồi.
Yến Bất Tức phân tích lợi hại, đạo lý rõ ràng, thao thao bất tuyệt một hồi, nhưng vẫn không thấy các tướng lĩnh có chút lay động nào. Lúc này lão mới chắp tay hành lễ, cười gượng:
"Đại tướng quân thứ lỗi, gặp cố nhân nơi đất khách, lão hủ không kiềm được mà nói hơi nhiều."
Bùi Quyết thản nhiên đáp: "Yến lão cứ nói thẳng vào việc chính."
Yến Bất Tức lấy từ trong tay áo ra một phong thư, hai tay dâng lên.
"Bệ hạ nước Tề thương xót lê dân, mong sớm kết thúc cuộc chiến vô tận này, nguyện nghị hòa cùng quý quân..."
Dưới tình thế quân Tề đang chiếm ưu thế vây c.h.ặ.t Tịnh Châu, lại cử người đến nghị hòa.
Hiển nhiên Tiêu Trình đã cân nhắc lợi hại.
Bùi Quyết ra hiệu cho Tả Trọng nhận lấy thư, mở ra xem.
Ngoài những lời cảm thán về cục diện song phương, cảnh bách tính lầm than trôi dạt vì chiến loạn, trong thư chỉ nêu một điều kiện duy nhất:
"Tướng quân trả lại thê tử cho trẫm, trẫm sẽ cho quý quân nửa ngày rút khỏi Tịnh Châu. Bằng không, chiến là tử chiến."
Bùi Quyết nhìn dòng chữ cuối cùng, ánh mắt đen thẳm thoáng lướt qua một tia lạnh lẽo.
Sau đó, hắn ngay trước mặt Yến Bất Tức, xé đôi phong thư.
"Người đâu, tiễn sứ giả quân Tề rời thành."
Sắc mặt Yến Bất Tức chợt biến đổi: "Đại tướng quân?"
Lão vốn chắc chắn chuyện này nắm chắc mười phần, không ngờ Bùi Quyết lại thẳng thừng cự tuyệt không chút do dự.
Chẳng lẽ đại tướng quân Bùi không hiểu rõ ý của hoàng đế Tề sao?
Lão suy nghĩ giây lát, rồi cất cao giọng nói:
“Đại tướng quân, lão phu xin nói thẳng, lúc này chính là thời cơ đàm phán. Một cơ hội tốt như vậy thực sự ngàn năm khó gặp. Thiên hạ đều biết, Phùng thị vốn là chính thê của Tề Đế, Đại tướng quân trả nàng về mới thể hiện được thành ý hòa đàm giữa đôi bên. Hơn nữa, Tề Đế đã đồng ý để tướng quân rời khỏi Tịnh Châu an toàn, thậm chí còn hai tay dâng lên những vùng đất như Vạn Ninh, An Độ mà quân Tấn đang chiếm đóng, thành Tín Châu cũng có thể tiếp tục thương nghị. Theo lão phu thấy, Tề Đế đã hết sức thành tâm, nếu Đại tướng quân bỏ lỡ cơ hội này, thực sự không nên chút nào…”
Lúc này, các tướng sĩ mới hiểu ra nội dung lá thư viết gì.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Bùi Quyết.
Tuy nhiên, Bùi Quyết không hề dành cho người đó dù chỉ một ánh mắt.
“Tiễn khách!”
Yến Bất Tức thấy vậy, liên tục chắp tay nói:
“Đại tướng quân, kẻ hành tẩu trên đường, lên núi cao mới biết núi cao, đứng trước vực sâu mới hiểu vực thẳm. Cứ chấp mê bất ngộ, chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt, tất sẽ chịu tổn hại…”
Bùi Quyết cất giọng lãnh đạm: “Yến lão, khuyên người làm điều thiện là việc của bề tôi trung lương. Hãy nói với Tiêu Trình, chiến thì quyết chiến.”
Sắc mặt Yến Bất Tức đột nhiên thay đổi, lão nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lãnh đạm, thờ ơ của Bùi Quyết, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
“Đại tướng quân ngoan cố bướng bỉnh, không chịu tiếp nhận lời can gián, không có khí độ của thánh hiền, cũng chẳng có tầm nhìn của bậc trí giả, sớm muộn cũng sẽ thuyền lật người vong, chẳng thể đi xa. Cứ chờ xem đi.”
Bùi Quyết lặng lẽ nhìn theo bóng lưng già nua đó, trầm tư giây lát rồi trầm giọng dặn dò:
“Truyền lệnh xuống, tăng cường huấn luyện, dựng trại cố thủ, tránh xung đột với quân Tề.”
Đặng Quang hỏi: “Tướng quân định phòng thủ Tịnh Châu thế nào?”
Bùi Quyết đáp: “Tiêu Trình xưng có năm mươi vạn đại quân, nhưng theo phán đoán của ta, Hằng Khúc Quan nhiều nhất chỉ bố trí hai mươi vạn binh mã. Song hắn có sự tiếp viện từ Đông Tuyền, Phù Giang, Thuần Ninh, hậu phương có nguồn cung ứng lương thảo và binh lực dồi dào, chiếm thế thượng phong. Quân ta cần phải tránh mũi nhọn của hắn…”
“Đại tướng quân… không đột phá vòng vây rời đi sao?”
Bùi Quyết đáp: “Lặng chờ thời cơ.”
Các tướng quân đột nhiên trầm mặc.
Bắc Ung có tổng cộng hai mươi vạn quân, đánh chiếm năm trấn Vạn Ninh, An Độ xong, đã phân binh đồn trú. Ở Tín Châu lại để lại mười vạn binh mã, thành Tịnh Châu nhiều nhất chỉ còn lại năm vạn quân…
Bùi Quyết thân là đại tướng quân thống lĩnh ba quân, vậy mà Hổ Bôn và Long Kỵ hai quân lại công nhiên kháng chỉ không đến tiếp viện, rốt cuộc là ai đã cho bọn họ lá gan này?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất