Bọn họ đã chinh chiến hơn một năm trời, vào sinh ra tử, lập được công lao hiển hách cho nước Tấn. Thế nhưng giờ đây lại bị vây khốn tại Tịnh Châu, còn đám người sống an nhàn hưởng vinh hoa nơi triều đình, chỉ vì mấy lời của Lý Tông Huấn mà có thể bỏ mặc bọn họ không chút do dự. Nghĩ đến đây, trong lòng ai nấy đều lạnh lẽo vô cùng...
Bọn họ cũng hiểu rõ đạo lý “chim bay hết, cung tốt xếp lại.”
So với quân Tề, mối họa lớn nhất trong mắt Lý Tông Huấn lại chính là Bùi Quyết…
Tranh đấu quyền lực trong triều, đáng thương nhất vẫn là những tướng sĩ vô tội.
“Lui xuống đi.”
“Mạt tướng tuân lệnh.”
Chúng tướng đồng loạt hành lễ, vừa lui xuống chưa bao lâu, thì Tả Trọng đã vội vã bước vào.
“Tướng quân, có một tin tốt và một tin xấu…”
Bùi Quyết đang chăm chú quan sát bản đồ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu.
“Nói đi.”
Tả Trọng bẩm: “Tin tốt là… nữ lang đã mang dược liệu đến Tín Châu, Tần Đại Kim đã vận chuyển một phần thuốc men và lương thảo đến Tịnh Châu.”
Ngón tay Bùi Quyết khẽ khựng lại, hắn ngước mắt nhìn gã.
Tả Trọng do dự giây lát rồi tiếp tục: “Tin xấu là… nữ lang cũng đã đến, nhưng không đi cùng Tần Đại Kim.”
Bùi Quyết trầm mặc chốc lát, trên mặt không hề lộ vẻ kinh ngạc như Tả Trọng dự đoán, chỉ có hàng mày hơi nhíu lại.
“Nàng đâu?”
Tả Trọng không biết nên nói tiếp thế nào, mí mắt giật giật: “Thám báo báo về, nữ lang đã vượt qua Hồng Diệp Cốc vào lúc chạng vạng, nhưng khi đến Quỷ Hà lại đột ngột đổi hướng, hành tung không rõ…”
132- Mưu kế.
Đã nhiều năm rồi Tiêu Dung không gặp Phùng Vận, không ngờ lần tương phùng này lại trong tình cảnh như vậy.
Có lẽ vì lập trường thay đổi, tâm trạng cũng khác xưa, nên Tiêu Dung bỗng thấy nàng đẹp hơn trước rất nhiều…
Trước kia, vẻ đẹp ấy luôn bị nàng che giấu, kìm nén, như thể sợ bị người khác chú ý.
Còn bây giờ, nàng chẳng buồn e dè nữa, rực rỡ như một đóa mẫu đơn đang kỳ mãn khai, cao quý đoan trang, nhưng lại toát lên khí thế áp đảo.
“Phùng Thập Nhị nương!”
Tiêu Dung không chịu nổi sự hờ hững lãnh đạm trên người nàng, đưa mắt nhìn bản thân đang bị trói ngược hai tay, ngồi bệt trên thuyền, không khỏi cau mày đầy chật vật.
“Ngươi bắt ta làm gì?”
Phùng Vận chỉ mỉm cười, không đáp, ngón tay thong thả gõ lên mặt bàn gỗ, từng nhịp từng nhịp, có quy luật rõ ràng.
Tiêu Dung bị nàng gõ đến mức bứt rứt trong lòng: “Ta biết ngươi tâm địa độc ác, đã bắt ta thì nhất định không định dễ dàng bỏ qua. Nói đi, ngươi muốn gì?”
Phùng Vận không đáp lời, chỉ khẽ mỉm cười, chậm rãi nhấc chén trà từ trên lò than xuống, dùng kẹp gẩy nhẹ cục than đỏ rực, động tác tao nhã mà thong dong, trông hiền hòa và thiện lương vô cùng.
Cứ như thể những ác ý kia, chỉ là suy đoán của riêng Tiêu Dung.
“Phùng Vận!”
Tiêu Dung mất kiên nhẫn.
Trước kia, Phùng Vận chỉ là một nữ tử trầm lặng, để mặc người khác trêu chọc. Hôm nay rơi vào tay nàng, nàng ta đành phải mềm giọng cầu xin, nhưng Phùng Thập Nhị nương này lại không hề nể mặt, cứ giữ bộ dáng lạnh nhạt xa cách, khiến nàng ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tiêu Dung hừ lạnh một tiếng.
"Ta biết ngươi đã theo Bùi Quyết, bây giờ giỏi giang lắm rồi. Nhưng cũng đừng quên, Bùi Quyết bị vây khốn ở Tịnh Châu, lần này chắc chắn không thể thoát. Còn ta là Trưởng công chúa nước Tề, ngươi bắt ta, chẳng khác nào đối địch với nước Tề, tự cắt đứt đường lui của mình."
Phùng Vận nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp: "Vậy thì sao? Ta không có đường lui, chẳng lẽ Trưởng công chúa có?"
Thấy Tiêu Dung sắc mặt biến đổi, nàng lại cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi hương trà, chậm rãi nhấp một ngụm, tựa hồ đã nếm ra được dư vị, thoải mái thở nhẹ một tiếng.
"Long Nha Phong Thảo quả nhiên thanh mát, dư vị ngọt lành. Trưởng công chúa ra ngoài còn mang theo thứ tốt thế này, thật là tiện nghi cho ta quá…"
Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt Phùng Vận, khiến dung nhan nàng càng thêm rực rỡ, sắc đẹp mị hoặc lòng người. Nhìn thấy vậy, Tiêu Dung cắn c.h.ặ.t răng, hận đến nghiến lợi.
"Ngươi đừng giả bộ dọa ta. Ta, Tiêu Dung, không phải hạng người dễ bị hù dọa. Muốn g.i.ế.t muốn chém, tùy ngươi định đoạt!"
"Có cốt khí." Phùng Vận chân thành khen một câu, bỗng dưng kẹp lấy một mảnh than hồng đang cháy rực, chăm chú ngắm nhìn ánh đỏ rực ấy, lười biếng mỉm cười.
"Than tốt đúng là cháy rất bền…"
"Phùng Vận, ngươi đừng có úp úp mở mở với ta!"
"Ồ, suýt nữa thì quên." Phùng Vận thong thả như mèo vờn chuột, nhìn Tiêu Dung không nhanh không chậm nói: "Không biết khi than hồng này áp lên gương mặt Trưởng công chúa, điện hạ có còn giữ được bao nhiêu cốt khí nữa không?"
Giọng nàng nhẹ nhàng như quỷ mị mê hoặc, mang theo ý cười, đưa chiếc kẹp sắt cầm than đỏ tới gần Tiêu Dung.
"Muốn thử không?"
Tiêu Dung bị trói chặt, ngã lăn trong khoang thuyền, vừa thấy cảnh đó lập tức sợ hãi hét lên, nhắm c.h.ặ.t mắt, co rúm người lại, chân tay quẫy đạp không ngừng.
"Đồ nữ nhân độc ác!"
"Phùng Vận, ngươi là độc phụ!"
"Nếu ngươi dám làm tổn thương ta, hoàng huynh ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, hắn sẽ lột da, rút gân ngươi!"
"Ta tin." Phùng Vận đặt than trở lại trong lò, phủi tay, nhàn nhạt cười.
"Chỉ tiếc rằng, trước khi hắn có thể l.ộ.t d.a rút gân ta, thì mạng của Trưởng công chúa đã không còn rồi, chẳng thể chờ được đến ngày đó đâu…"
Tiêu Dung nuốt nước bọt đầy căng thẳng.
"Có gan thì g.i.ế.t ta đi, xem hoàng huynh ta có tha thứ cho ngươi không!"
Phùng Vận như nghe được một câu chuyện cười, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ trào phúng.
"Trưởng công chúa năm nay mười sáu rồi nhỉ? Sống đến ngần này tuổi mà vẫn ngây thơ như vậy, trời xanh đối đãi với ngươi thật tốt."
Tiêu Dung mồ côi cha mẹ từ nhỏ, huynh trưởng cưng chiều nàng ta, đám người Phùng Doanh cũng hết lòng nâng niu nàng ta, giống như một đóa hoa được nuôi trong lồng kính, chưa từng thấy qua hiểm ác nhân gian, càng không hiểu được lòng người khó lường ra sao.
Nếu không, đầu óc cũng chẳng đơn thuần như vậy.
Phùng Vận khẽ lắc đầu, mỉm cười tiếp tục uống trà.
Tiểu Mãn bất chợt chui vào khoang thuyền, ghé sát tai nàng thì thầm: "Nữ lang, đây là bức thư tìm thấy trên người Minh Châu…"
Phùng Vận đặt chén trà xuống, nhận lấy thư, liếc nhìn một cái, sau đó hờ hững quét mắt sang Tiêu Dung.
"Ngươi nói ngươi không có tâm cơ, vậy mà cũng biết chơi trò này."
"Chưa hẳn đã gọi là vu oan…" Phùng Vận nhìn nàng một cái, rồi chỉ về phía Tiêu Dung đang bị trói c.h.ặ.t như cái bánh chưng, lại cười, nhàn nhã nhét lá thư viết trên giấy Kim Túc vào phong thư dán hoa vàng, nhẹ nhàng đưa lên mũi, khẽ ngửi hương thơm thoang thoảng, khóe môi khẽ cong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất