Phùng Vận nói: “Tịnh Châu bị vây hãm, Hàn, Sở, Hồ ba vị tướng trận tiền phản bội, tình thế của tướng quân vô cùng nguy hiểm…”
Bùi Quyết: “Vậy tại sao nàng lại đến?”
Lần thứ ba hắn hỏi câu này, giọng điệu càng thêm trầm trọng, lạnh lẽo và nghiêm nghị, âm thanh vang vọng trong lồng n.g.ự.c khiến da đầu Phùng Vận tê rần.
Nàng ngập ngừng một chút, nhẹ giọng đáp: “Tướng quân gặp nguy, thiếp không thể đến sao?”
Bùi Quyết đột nhiên siết c.h.ặ.t vòng tay, cúi đầu chiếm đoạt đôi môi nàng, bá đạo và mãnh liệt, dây dưa không chút kiêng dè.
Phùng Vận tim đập hỗn loạn, kinh ngạc nhìn người nam nhân râu ria lún phún trước mặt. Nàng vừa hé môi định nói thì hắn lập tức thừa cơ xâm nhập, sự càn quét cuồng dã giống như một con dã thú bị giam cầm nay thoát khỏi lồng giam, điên cuồng cướp đoạt hơi thở mong manh của nàng…
Đầu óc Phùng Vận trống rỗng, hai tay rời khỏi bàn án, ôm lấy cổ hắn, cả người tựa sát vào, hai chân như dây leo quấn lấy thắt lưng hắn…
Tất cả dường như là bản năng, như thể cơ thể nàng vốn đã ghi nhớ hắn.
Hơi thở của Bùi Quyết nặng nề, mang theo chút nóng vội, bàn tay siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng như muốn khảm nàng vào lòng. Lớp giáp cứng rắn ma sát da thịt, khiến Phùng Vận cau mày, khe khẽ rên một tiếng, rồi thình lình nhéo mạnh mu bàn tay hắn.
Cơn đau bất ngờ khiến Bùi Quyết khẽ rên một tiếng, giọng trầm khàn vương vấn dục vọng, nhưng rất nhanh hắn buông nàng ra, điều chỉnh hơi thở.
“Nàng không nên tới.”
“Tại sao?” Phùng Vận hỏi.
“Uỳnh…”
Tiếng tù và vang lên từ cửa thành.
Cả hai đều nghe thấy.
Ánh mắt giao nhau, Bùi Quyết khẽ cúi người, nhìn sâu vào mắt nàng, rồi như thể nâng một bao cát, dễ dàng bế nàng lên, đặt xuống giường trong nội thất.
“Ở yên đây, đợi ta về.”
Đôi mắt hắn thâm trầm, sắc bén lạ thường, tựa như đang tức giận, lại như có chút gì đó không cam lòng. Phùng Vận không thể nhìn thấu hắn.
Là vì nàng đến Tịnh Châu, hắn tức giận…
Hay vì nàng đến Tịnh Châu, hắn có chút vui mừng?
Phùng Vận thoáng ngẩn ra, trong đôi mắt mơ hồ ánh lên nghi hoặc, khiến hơi thở Bùi Quyết như nghẹn lại, bụng dưới càng căng cứng.
Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng một cái, rồi sải bước rời đi.
Phùng Vận ngơ ngẩn trong thoáng chốc, bỗng nhiên sải chân đuổi theo.
“Tướng quân!”
Bùi Quyết vừa leo lên ngựa, giáp trụ trên người phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong gió đêm. Đèn lồng lay động soi rõ khuôn mặt hắn, so với ngày thường lại có phần nhu hòa hơn.
Hắn siết c.h.ặ.t dây cương, đứng yên, chờ nàng lên tiếng.
Đạp Tuyết có vẻ không kiên nhẫn trước sự chần chừ của chủ nhân, khẽ nhấc móng cào xuống đất, hất mạnh đuôi, hừ nhẹ về phía Phùng Vận.
Phùng Vận siết c.h.ặ.t n.g.ự.c áo, thấp giọng: “Bảo trọng.”
Nàng ngước nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt sáng rỡ. Đôi môi vừa bị hôn qua mềm mại, lấp lánh ánh nước, tỏa ra một thứ mê hoặc khó gọi tên. Ánh đèn trong đêm phủ lên nàng một tầng mờ ảo, tạo nên vẻ đẹp tựa hồ có thể kéo người ta rơi vào trầm luân.
Khoảnh khắc ấy, Bùi Quyết dường như đã hiểu vì sao Chu U Vương có thể phóng hỏa trêu chọc chư hầu, Trụ Vương có thể vì Đát Kỷ mà loạn chính…
“Ừ.” Hắn khẽ đáp, giọng trầm khàn.
Thấy hắn sắp đi, Phùng Vận lại bước nhanh tới hai bước. “Tướng quân.”
Bùi Quyết ngoái đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Còn chuyện gì?”
“Tướng quân cúi xuống một chút.”
Phùng Vận đứng dưới ngựa, ngước mắt nhìn hắn.
Bùi Quyết thoáng ngẩn ra, dây thần kinh trong đầu bỗng nhiên run lên khe khẽ.
Phùng Vận thúc giục: “Nhanh nào.”
Bùi Quyết trầm mặc, đôi mày sắc lạnh, áo giáp còn vương ánh sáng thép lạnh, không thể đoán được cảm xúc. Nhưng ngoài dự liệu, hắn cúi người xuống.
Phùng Vận lại nói: “Xuống thấp nữa đi, ta không với tới.”
Bùi Quyết: “…”
Không xa có binh sĩ đi qua đi lại, ánh mắt vô tình hay cố ý quét về phía họ.
Dĩ nhiên, không ai nói gì, cũng chẳng ai dám nói…
"Mau lên." Phùng Vận giục giã, giọng điệu có chút bá đạo.
Bùi Quyết cao lớn, cứng rắn ngồi trên lưng ngựa, dừng lại một thoáng, chẳng nói lời nào liền cúi người xuống, vươn tay túm lấy cánh tay nàng, thuận thế kéo nàng lên. Phùng Vận nhân cơ hội nhón mũi chân, khóe mắt lướt qua những người xung quanh…
Rồi nhanh chóng chạm môi hắn một cái.
"Tướng quân bình an trở về."
Bùi Quyết trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt quen thuộc ấy tựa hồ muốn thiêu đốt nàng đến tận xương tủy.
"Chờ ta."
Hắn đưa bàn tay to lớn xoa xoa đầu Phùng Vận, rồi buông ra, thẳng lưng ngồi vững, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, giật cương quay đầu ngựa, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Phùng Vận khẽ mỉm cười.
Sự dịu dàng của kẻ cứng rắn luôn khiến người ta mất đi chừng mực.
Nhưng lúc này nàng lại rất tỉnh táo.
Nàng chỉ mong Bùi Quyết còn sống…
134- Uy h.i.ế.p và đe dọa.
Phùng Vận đứng ngoài cửa một lúc.
Trời đêm mênh mang, hàn quạ cất tiếng kêu thanh lãnh.
Từng toán binh sĩ giáp trụ chỉnh tề, tay nắm chắc vũ khí, nối nhau chạy vụt qua trước mặt. Phía xa, thỉnh thoảng có một mũi hỏa tiễn của quân Tề b.ắ.n lên không trung, họ muốn phóng hỏa thành. Những tia lửa bay lên rồi vỡ tung, tựa như pháo hoa trong đêm tối, dù cách xa vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng…
"Nữ lang." Tiếng hô xung trận từ bốn phương tám hướng vọng đến, nha hoàn Tiểu Mãn lo lắng tiến lại gần Phùng Vận, giọng run rẩy:
"Tiểu Mãn sợ quá…"
Nếu Tịnh Châu thất thủ, bọn họ sẽ ra sao?
Là nữ nhân, hơn nữa lại là nữ nhân xinh đẹp, có lẽ không mất mạng, nhưng kết cục cũng chẳng khá hơn là bao, chẳng qua chỉ là hầu hạ nam nhân mà thôi. Tiểu Mãn không muốn như vậy, nàng nhớ cuộc sống ở Trường Môn, tự do tự tại biết bao…
Nàng không muốn trở thành doanh kỹ hay đồ chơi của quyền quý.
Từ nơi nào đó, tiếng tù và trầm đục réo rắt vang lên, hòa cùng ánh lửa bốc cao tận trời, khiến Tiểu Mãn lại run lên lần nữa.
"Tướng quân có thua trận không?"
Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến chiến tranh, nàng mới thấy được mặt tàn khốc của nó.
Ánh mắt Tiểu Mãn ngập đầy sợ hãi, còn Đại Mãn lại trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Lặng lẽ giây lát, nàng ta lấy ra một chiếc khăn sạch, cúi mắt đưa cho Phùng Vận.
"Nữ lang lau đi."
Kể cả chiến trận đang cận kề trước mắt, cũng chẳng thể ngăn cản nàng ta đưa tấm khăn này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất