Không lau sạch sẽ, nàng ta nhìn vào thật khó chịu đến mức muốn c.h.ế.t...
Phùng Vận liếc nhìn nàng ta một cái.
Sự chú ý của Đại Mãn và Tiểu Mãn rất khác nhau.
Phùng Vận khẽ cười, nhẹ nhàng ấn môi một chút.
Đôi môi ấy đẹp vô cùng, ngay cả khi thốt ra lời lạnh lùng, vẫn đẹp đến mức khó tin.
"Nếu ngươi nhìn thì thấy thế nào?" Nàng hỏi Đại Mãn.
Đại Mãn nhìn đôi môi đã lau sạch của nàng, trong lòng chợt thả lỏng, cảm giác bức bối bị cưỡng ép cũng tan biến.
Nhưng không ngờ nữ lang đột nhiên đặt câu hỏi, khiến nàng ta thoáng ngẩn ra.
"Cái gì, cái gì mà nô tỳ thấy thế nào ạ?"
Phùng Vận nói: "Ngươi thấy tướng quân sẽ thua sao?"
Nụ cười nhẹ bẫng kia làm Đại Mãn hoảng sợ, lập tức ngồi thẳng dậy.
"Đại Mãn không hiểu... bất kể thắng thua, ta và Tiểu Mãn vẫn sẽ đi theo nữ lang. Nữ lang đi đâu, chúng ta sẽ đi đó..."
Giọng nói trong trẻo, chân thành mà tha thiết.
Gần đây, nàng ta vô cùng mong muốn thể hiện lòng trung thành trước mặt Phùng Vận.
Phùng Vận nhìn gương mặt ấy.
Một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cả ngày làm công việc hầu hạ kẻ khác, trong lòng hẳn cũng khó tránh khỏi nảy sinh những suy nghĩ riêng?
Phùng Vận khẽ cười với nàng ta.
"Đi thôi."
Nàng không quay về nghỉ ngơi mà đi đến gian phòng giam giữ Tiêu Dung.
Lúc nàng bước vào, Ôn Hành Tố cũng có mặt.
Không biết Ôn Hành Tố đã nói gì, chỉ thấy Tiêu Dung đang rơi nước mắt lã chã.
Ôn Hành Tố có phần áy náy với Tiêu Tử Xương, đối với muội muội của Tiêu Tử Xương cũng không đến mức bạc đãi. Phùng Vận cũng vì nể mặt hắn mới sắp xếp cho Tiêu Dung một gian phòng sạch sẽ như thế này, chứ không vứt vào phòng chứa củi hay chuồng ngựa.
"Đại huynh đi nghỉ đi." Phùng Vận nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Ôn Hành Tố, nhàn nhạt cười nói: "Đêm đã khuya, nam nữ ở cùng một phòng, e rằng không tốt cho danh tiếng của điện hạ."
Ôn Hành Tố sững sờ.
Trong phòng đâu chỉ có Tiêu Trình, còn có cả nha hoàn của nàng ta và binh sĩ Bắc Ung canh giữ, nào có chuyện đơn độc nam nữ chứ?
"Yêu Yêu, đừng nói linh tinh."
Phùng Vận dĩ nhiên không phải thực sự lo cho danh tiếng của Tiêu Dung, chỉ là muốn đuổi Ôn Hành Tố đi mà thôi. Nhìn thấy vẻ lúng túng của hắn, trong lòng nàng cảm thấy thú vị...
Đại huynh thật sự quá chính trực, quá nghiêm túc rồi.
Dễ bị trêu ghẹo ghê.
"Ta biết mà." Phùng Vận nháy mắt với Ôn Hành Tố. "Không còn sớm nữa, đại huynh mau về đi, nếu cứ ngồi đây mãi, không biết sẽ truyền ra những lời gì đâu, đến lúc đó Tiêu Tam có khi còn bắt huynh làm muội phu của y đấy."
Tiêu Dung tức đến thở gấp, trừng lớn hai mắt.
"Ta và Ôn đại ca trong sạch, sao có thể để ngươi đặt điều bậy bạ?"
Phùng Vận nâng mắt, cười như không cười.
"Ta chẳng phải đang lo cho danh tiếng của điện hạ sao?"
Tiêu Dung bị trói tay bằng dây thừng thô, cùng hai nha hoàn bị buộc vào cây cột giữa phòng, vừa tức giận vừa căm hận, nghiến răng nghiến lợi. Nhưng thân phận nàng ta giờ đây là kẻ tù tội, chẳng thể tự quyết định số phận của mình. Cái cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục trong chớp mắt gần như khiến nàng ta phát điên.
"Phùng Thập Nhị nương, ngươi thật đáng ghét!"
Sắc mặt Phùng Vận không đổi.
Bị mắng, nàng chẳng hề bận tâm.
Nàng chỉ dịu dàng nhìn Ôn Hành Tố, “Đại huynh.”
Ôn Hành Tố lo lắng liếc nhìn Phùng Vận.
Hắn vốn định nói giúp Tiêu Dung đôi câu, nhưng Phùng Vận lại kéo chuyện đến nam nữ tư tình, hơn nữa lời lẽ còn thành ra thế này, khiến hắn không nói nổi một chữ, cũng không dám lưu lại thêm một khắc.
Hắn thậm chí có chút căng thẳng.
Trong lòng mơ hồ sợ hãi, lo lắng sự quan tâm của mình dành cho Tiêu Dung sẽ khiến Phùng Vận hiểu lầm...
“Yêu Yêu.” Hắn đứng dậy đi sang một bên, ra hiệu cho Phùng Vận qua đó, rồi mới hạ giọng nói: “Tiêu Dung là do ta nhìn lớn lên, nàng ấy là muội muội của Tiêu Tam, ta cũng coi nàng ấy là muội muội...”
Hắn đang giải thích, rất nghiêm túc giải thích.
Phùng Vận lại chỉ cười khẽ, “Vậy muội muội này của huynh trói muội muội kia của huynh, đại huynh định làm sao? Chẳng phải rất khó xử sao?”
Ôn Hành Tố bị ánh mắt ướt át của nàng nhìn đến mức nghẹt thở.
Không giống nhau.
Sao Tiêu Dung có thể so với Yêu Yêu chứ?
Nhưng bảo hắn tự mình nói ra rằng đều là “muội muội” mà có gì khác biệt, hắn lại chẳng thể nói thành lời. Trong đầu ong ong, gương mặt tuấn tú thanh nhã đầy vẻ lúng túng...
“Ta đi trước đây. Muội đừng làm quá. Trận chiến Tấn - Tề, giữ lại Tiêu Dung có lợi cho tất cả mọi người.”
Phùng Vận cười nhẹ nhàng, “Đại huynh yên tâm, ta sẽ không làm khó ‘muội muội’ tốt của huynh.”
Ôn Hành Tố khẽ nhíu mày, nhất thời không biết đáp thế nào, gần như là vội vã rời đi.
Phùng Vận nhìn hắn đi xa, lúc này mới thong thả quay lại, ngồi xuống trước mặt Tiêu Dung.
“Quân Tề công thành rồi, Trưởng công chúa có nghe thấy không? Xem ra huynh trưởng của ngươi cũng không quá bận tâm đến sống c.h.ế.t của ngươi nhỉ?”
Hốc mắt Tiêu Dung đỏ lên.
Dáng vẻ nàng ta, chẳng còn chút kiêu ngạo nào như khi mới bị bắt.
Bị xóc nảy suốt dọc đường, vừa mệt vừa đói, tóc rối bù, quần áo lấm bẩn, miễn cưỡng ngồi thẳng, nhưng cả người đã yếu ớt, giọng nói cũng dần nhỏ lại.
“Ngươi thả ta đi được không? Ta sẽ đưa ngươi về nước Tề, giúp ngươi, giúp ngươi thuyết phục hoàng huynh, để huynh ấy đón ngươi vào cung…”
Phùng Vận nhìn nàng ta cố tỏ ra bình tĩnh.
Rồi bật cười.
Sống hai kiếp, kiểu nữ nhân đơn thuần như tờ giấy trắng thế này, nàng chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.
Nàng khẽ “ồ” một tiếng, “Ta vào cung làm gì?”
Tiêu Dung không nhìn ra sắc mặt nàng, chỉ có thể dựa và cảm xúc để thuyết phục.
“Tất nhiên là để hầu hạ hoàng huynh ta. Ngươi dù từng theo Bùi Quyết, nhưng dù sao cũng là nữ nhi Phùng thị ở Hứa Châu. Hoàng huynh, hoàng huynh thực ra vẫn để dành tôn vị cho ngươi, sẵn lòng cưới ngươi làm bình thê. Sau khi vào cung, làm quý phi cũng là chuyện có thể...”
Phùng Vận khẽ cong môi, nheo mắt nhìn vị Trưởng công chúa ngây thơ vô tư kia, vô thức để lộ một tia trào phúng.
Nàng ta có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, nhưng chuyện Phùng Thập Nhị nương thích hoàng huynh là điều ai ai cũng biết. Được vào cung hầu hạ hoàng huynh, làm quý phi của huynh ấy, chẳng phải Phùng Vận sẽ rất vui sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất