Nửa giờ sau, tại siêu thị Kiệt Tuyết.
Trong phòng làm việc của Tần Kiệt im lặng không một tiếng động, bầu không khí bị đè nén đến cực điểm.
Giám đốc tài vụ Lưu Tuấn Mai ngồi ở một bên, liên tục uống trà.
Uông Gia Tân vẫn đứng ở một bên khom lưng, cúi đầu không dám thở một hơi.
Nhìn qua sắc mặt của anh ta có chút lo lắng, sắc mặt không được tốt lắm.
Tần Kiệt ngồi ở trên chiếc ghế thuộc về ông chủ của anh, đang đọc bản hợp đồng mà Uông Gia Tân ký với chị Hoàng từ đầu đến cuối một cách tỉ mỉ.
Hợp đồng tổng cộng có năm trang, không phải là nhiều lắm.
Người bình thường xem rất nhanh, chỉ cần khoảng mười phút là có thể đọc xong rồi.
Nhưng Tần Kiệt lại xem rất chậm rất chậm.
Mỗi một điều khoản, anh đều xem rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ.
Anh vừa xem, thỉnh thoảng lại tra cứu gì đó trên điện thoại.
Giống như là đang nghiền ngẫm từng câu từng chữ vậy, một điều khoản cũng không bỏ qua.
Chỉ chớp mắt, mười phút trôi qua, Tần Kiệt chỉ mới đọc được ba điều khoản.
Không biết bao lâu anh mới đọc xong năm trang.
Trán Uông Gia Tân bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Mười lăm phút trước, anh ta nhận được điện thoại của Tần Kiệt .
Ông chủ hỏi có phải anh ta ký một bản hợp đồng với chị Hoàng hay không.
Anh ta nói đúng.
Nhưng vẫn chưa trả tiền.
Chị Hoàng lấy điều này ra chèn ép, nói nếu trước mười hai giờ tối nay nếu không nhận được tiền thì sáng mai sẽ công bố chuyện siêu thị Kiệt Tuyết lật lọng lên trên mạng.
Lúc anh ta nói hết những điều này, anh ta mới ý thức được Tần Kiệt không hài lòng rồi.
Tần Kiệt bảo Uông Gia Tân chuẩn bị sẵn hợp đồng, chờ anh đến công ty thì đưa cho anh xem.
Vậy nên mới có một màn bây giờ.
Uông Gia Tân vốn tưởng rằng Tần Kiệt sẽ xem rất nhanh.
Anh ta lại không nghĩ Tần Kiệt xem hợp đồng lại nghiền ngẫm từng câu từng chữ như vậy.
Xem ra, chắc là anh lo lắng hợp đồng có cạm bẫy gì đó.
Theo thời gian trôi qua, mồ hôi lạnh trên trán Uông Gia Tân càng ngày càng nhiều.
Nhiều đến mức anh ta không ngừng lấy khăn tay lau đi.
Tim đập cũng càng lúc càng nhanh.
Không biết kế tiếp, Tần Kiệt sẽ làm gì với anh ta.
Trong lòng anh ta có chút không có yên lòng.
Ánh mắt len lén liếc về phía Lưu Tuấn Mai, Lưu Tuấn Mai bày ra dáng vẻ không liên quan gì đến mình, mà việc không liên quan gì đến mình thì mình đặt nó qua một bên, ra vẻ không nhìn thấy gì cả, chỉ ngồi ở đó uống trà của mình.
Uông Gia Tân càng thiếu tự tin.
Anh ta rất muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tần Kiệt như thế nào.
Nhưng anh ta lại không dám.
Anh ta lo sẽ bị Tần Kiệt nhận ra.
Trái tim càng lúc càng thấp thỏm bất an.
Đập thình thịch vô cùng nhanh.
Hạt mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng nhiều.
Khăn tay của anh ta cũng đã ướt đẫm.
Đến cuối cùng, anh ta chỉ có thể dùng ống tay áo lau đi.
Mãi cho đến khi hai ống tay áo anh ta đều đã ướt sũng, Tần Kiệt mới khép lại hợp đồng.
Anh nhắm mắt lại, giống như ở cân nhắc điều gì đó.
Một lát sau, Tần Kiệt bỗng nhiên mở hai mắt.
Một đôi mắt lạnh lẽo như mũi tên băng, nhìn thẳng vào Uông Gia Tân.
"Ngẩng đầu lên, nhìn tôi!"
"Tần, giám đốc Tần, tôi, tôi. . . . . .", Uông Gia Tân hoảng hốt.
Sau khi Tần Kiệt cầm được bản hợp đồng, vẫn cúi đầu nghiền ngẫm từng chữ một, chưa nói một câu nào.
Bây giờ vừa mở miệng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, chẳng lẽ anh muốn đại khai sát giới sao.
Anh ta khó khăn lắm mới lau sạch sẽ mồ hôi lạnh, bây giờ lập tức lại tuôn ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất