Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 "Giám đốc Tần, tôi. . . . . . vâng, vâng, vâng ạ!"  

 

Uông Gia Tân lắp ba lắp bắp, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Kiệt.  

 

Đôi mắt kia của Tần Kiệt như lạnh lẽo như băng, mang theo hàn khí.  

 

Khiến anh ta không rét mà run.  

 

"Anh biết anh sai ở đâu không?", Tần Kiệt lạnh lùng hỏi lại.  

 

"Tôi, tôi không nên, không nên chưa thông qua sự đồng ý của anh và giám đốc Châu mà tự tiện vượt quyền, ký hợp đồng với chị Hoàng!", Uông Gia Tân lắp bắp đáp lại.  

 

"Anh biết vậy mà còn ký hợp đồng với cô ta à?", Tần Kiệt hỏi.  

 

"Tần, giám đốc Tần, tôi chỉ cảm thấy nên tận dụng thời cơ, thời cơ sẽ không đến một lần nữa! Ký hợp đồng với Mao Hinh, với công ty của chúng ta mà nói chính là một tốt cơ hội! Cho nên. . ."  

 

"Cho nên anh tự tiện làm chủ đúng không?", Tần Kiệt đáp lại lời của Uông Gia Tân.  

 

"Dạ, đúng vậy!", giọng nói của Uông Gia Tân đã không còn chút sức lực nào.  

 

"Lá gan của anh cũng lớn rồi đấy!", Tần Kiệt vỗ mạnh lên bàn.  

 

Rầm rầm ~  

 

Uông Gia Tân sợ tới mức trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.  

 

Khuôn mặt không còn chút sắc mặt nào.  

 

"Tần, giám đốc Tần, tôi, tôi biết sai rồi, anh xử phạt tôi như thế nào cũng được, nhưng đừng, đừng đuổi việc tôi được không?", Uông Gia Tân nói.  

 

"Anh cho tôi một lý do không đuổi việc anh đi!", Tần Kiệt nhìn Uông Gia Tân từ trên xuống dưới rồi hỏi.  

 

"Lý do?", Uông Gia Tân đầu óc vội vàng chuyển động, bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì: "Tần, giám đốc Tần, lý do chính là Mao Hinh có fans, chúng ta có thể để người yêu nhạc của cô ta hỗ trợ tuyên truyền, mở rộng sức ảnh hưởng thương hiệu của công ty chúng ta! Lý do này, có, có thể chứ?"  

 

"Ớ?"  

 

Tần Kiệt không nghĩ Uông Gia Tân thế có thể nghĩ tới lý do này.  

 

Anh đến từ mười năm sau.  

 

Môi trường kinh doanh mười năm sau khác hẳn bây giờ.  

 

Các ngôi sao mười năm sau đều coi trọng kinh tế của fans.  

 

Thời đại bây giờ đều coi trọng kinh tế của những người yêu nhạc.  

 

Chẳng qua bản chất không giống nhau.  

 

Một câu khái quát lại nắm bắt được lưu lượng.  

 

Có lưu lượng, sẽ có công trạng.  

 

Uông Gia Tân không phải là người đến từ mười năm mà bây giờ lại có thể nghĩ tới chuyện người yêu nhạc này, không thể không nói là xem như có chút đầu óc.  

 

"Xem như cho qua! Đứng lên đi!", Tần Kiệt do dự một hồi rồi nói.  

 

"Cảm ơn, cảm ơn giám đốc Tần!", Uông Gia Tân vội vàng lau mồ hôi, vội vàng đứng dậy.  

 

Nhưng anh ta không dám nhìn vào mắt của Tần Kiệt, chỉ dám khẽ khom lưng cúi đầu nhìn mặt đất.  

 

"Hợp đồng là do tự mình cân nhắc hay là sau khi anh thương lượng với chị Hoàng mới định ra?", Tần Kiệt giơ hợp đồng trong tay hỏi.  

 

"Có vài điều khoản do là tôi định, có vài điều khoản là sau khi chúng tôi thương lượng với nhau xong định ra!", Uông Gia Tân nói.  

 

"Những điều khoản nào là do hai người thương lượng?", Tần Kiệt hỏi tiếp.  

 

"Ví dụ sau khi Mao Hinh ký hợp đồng với chúng ta xong, phải dựa theo ước định, phải xuất hiện làm khách mời, nhận xét các phần trình diễn của các ca sĩ trong cuộc thi! Chỉ ra điểm mạnh và điểm yếu của bọn họ!"  

 

"Ví dụ như, Mao Hinh phải đại diện công ty của chúng ta hát vài bài hát ngay trên sân khấu, tăng độ nổi tiếng cho công ty chúng ta! Mở rộng hiệu ứng thương hiệu của công ty chúng ta!"  

 

"Còn ví dụ, sau khi hoạt động kết thúc, Mao Hinh còn phải ưu tiên ký hợp đồng đại diện với công ty chúng ta! Trừ phi công ty của chúng ta không cần! Chính là ba điều khoản này, còn những điều khoản khác đều do chị ta định ra!"  

 

Uông Gia Tân trình bày tỉ mỉ.  

 

Sau khi Tần Kiệt nghe xong, ánh mắt anh dừng trên điều khoản ở trang cuối cùng, nếu bên nào chủ động làm trái lại với điều ước trong hợp đồng, bên vi phạm phải bồi thường gấp mười lần.  

 

Nhất thời, hai hàng lông mày của Tần Kiệt giương lên.  

 

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Uông Gia Tân, giống như muốn nuốt Uông Gia Tân vậy.  

 

Tuy Uông Gia Tân nói không ngẩng đầu lên, nhưng anh ta có thể cảm nhận rõ ràng được lửa giận tản ra trên người Tần Kiệt.  

 

Anh ta sợ tới mức hoảng loạn một hồi.  

 

Anh ta vội vàng run rẩy: "Tần, giám đốc Tần, tôi, tôi làm điều gì không đúng, mong anh, mong anh chỉ điểm ra! Tôi chấp nhận chịu phạt!"  

 

Anh ta vừa dứt lời, văn phòng lập tức im lặng.  

 

Tần Kiệt không lên tiếng.  

 

Chén trà trong tay Lưu Tuấn Mai cũng dừng ngay giữa không trung chưa kịp uống.  

 

Ánh mắt bà ấy liếc về phía Tần Kiệt.  

 

Trong ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ và khó hiểu.  

 

Uông Gia Tân lại càng căng thẳng.  

 

Hai chân bắt đầu run rẩy.  

 

Mồ hôi lạnh ở hai lòng bàn tay tuôn ra như như suối, chảy ra không ngừng, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất.   

 

Trái tim sắp vọt tới cuống họng rồi.  

 

Anh ta căng thẳng tới cực hạn.  

eyJpdiI6InJKaDRhS2ZNMllEU1J3eTFjQVwvYWZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iis1SmZ6VDRVWU1HXC85OGZ2TEpwRWJUSjJPWWxxMVNhQmFQdkNKVEFWWDhudU1OY0VwcXd4VzBsQ2tZXC94Tk1xaCIsIm1hYyI6Ijg0MGU0ZTBjNDk4MTM0NDY4OGM2MWZiYTY2ODUwMjFlYzEzYThiMWU2M2RkZGNjYWIwZTkzN2ZkYmU5ZGRhNmYifQ==
eyJpdiI6Im50UUp0YU5CWmsxVEhqSERvZytybUE9PSIsInZhbHVlIjoiV3NZaWNuMGppaVc4dzFhNE5lUUd4S1dOOXgzeDM4QkxKUVBLWVJWbUw5dDZpbUYrUE5pRHdKMUthYlBnbUpHZ0txcEFTaFZFaEZ5WGdrdkVrY3hablVrQkFvNTJ4S1F6dkRUSGF3dE5hZ3Mwc2JQQjlnR0JTSkVIWnBVTFwvWklSY1JVeVh6YmpMdkg5dENvVTlxd3l4SkRGWUxNT2FcL0hTMVJLXC85NmpuWFhURDJ5ZFRWWEY5M1dZazFXdDZBSTRsQXdWcEN5dGVVSWlXU01VdWhJTmw2dz09IiwibWFjIjoiZGM5NTJlZWE1NTBiZTE0NjZkZjJjNTk4ZDc4ZjM5OWY4MDFhODE2YTNiNGY1ZDA0NDBkOWJhZGE0MTZiNTZjZCJ9

Thì sẽ nổ tung…

Ads
';
Advertisement