Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)

 Lão già còn chưa kịp nói gì thì giọng giết heo của Lãnh Thiên Hào đã vang lên trước: “Là bọn họ ra tay trước! Thanh Vũ đạo huynh, ta là đệ đệ của Lãnh Thiên Kỳ, huynh... Huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho ta!”  

 

 

Hắn ta vừa nói chuyện mồ hôi lạnh vừa ứa ra, hẳn là đang rất đau đớn.  

 

Thanh Vũ Thiên Đế quay sang Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Vân Tâm Sơn Mạch cấm đánh nhau, chẳng lẽ trước khi tới đây người lớn trong nhà ngươi không có dạy ngươi sao?”  

 

Diệp Viễn lạnh nhạt nhìn hắn ta cười nói: “Bằng sự khôn khéo của ngươi chẳng lẽ không nhìn ra chuyện này là sao ư? Ngươi hỏi tội ta có phải là khinh thường ta dễ ăn hiếp phải không?”  

 

Thanh Vũ Thiên Đế được phái đi tuần núi đương nhiên là một người ngay thẳng, hắn ta vừa nhìn đã hiểu xảy ra chuyện gì, có điều nghe Lãnh Thiên Hào báo tên là người trong nhà cho nên hắn ta phải nghiêng về phía Lãnh Thiên Hào hơn rồi.  

 

Nhưng hắn ta lại không ngờ Diệp Viễn lại nói thẳng ra như vậy, rõ ràng tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại tinh tế đến vậy?  

 

“Hừ! Cho dù ngươi có bao biện thế nào thì sự thật vẫn là ngươi đánh người thôi! Chẳng lẽ bản đế không thể xử tội ngươi được ư? Bản đế cho ngươi một cơ hội, tự phế thần hải thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống!” Thanh Vũ Thiên Đế đứng khoanh tay cao ngạo nói.  

 

Hắn ta biết mặt gần hết các cao thủ Đan Đạo của các thế gia lớn ở Thông Thiên Giới nhưng dù nhìn Diệp Viễn hay là Chính Minh Thiên Đế đều rất lạ mặt, cho nên hắn ta kết luận nhiều lắm thì Diệp Viễn cũng chỉ là một thiên tài của thế lực nhỏ bé nào đó thôi.  

 

Vân Tâm Giới của hắn ta đắc tội được.  

 

“A, người của Vân Tâm Giới đúng là oai phong thật nha! Có điều ta sợ là ngươi oai phong cho đã rồi một lát nữa hối hận không kịp đấy! Một lát nữa sợ là ngươi phải quỳ trước mặt ta xin lỗi.” Diệp Viễn cười lạnh nói.  

 

Thanh Vũ Thiên Đế nghe vậy hài hước bật cười nói: “Đúng là tiểu tử chưa hiểu sự đời mà? Trước nay chỉ có người khác xin lỗi người của Vân Tâm Giới mà thôi, người của Vân Tâm Giới chưa bao giờ xin lỗi người ngoài cả! Chỉ bằng ngươi mà muốn bản đế xin lỗi ư? Bây giờ bản đế đếm đến ba, nếu ngươi không ra tay thì bản đế sẽ ra tay!”  

 

“Ba!”  

 

“Hai!”  

 

“Một!”

“Xem ra vẫn là bản đế ra tay thôi!”  

 

Thanh Vũ Thiên Đế không thấy Diệp Viễn có động tác gì thì đầu ngón tay vung lên, muốn giết chết Diệp Viễn.  

 

Nhưng vào đúng lúc này một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, người kia chỉ nhẹ nhàng phất tay là đã có thể hóa giải đòn tấn công của Thanh Vũ Thiên Đế.  

 

Thanh Vũ Thiên Đế thấy người đến là ai thì con ngươi co rút lại, nhanh chóng cúi chào: “Tử Khâm đại nhân!”  

 

Tử Khâm không có để ý đến hắn ta mà quay lại cúi người chào Diệp Viễn: “Đệ tử dưới trướng Dược Tổ Tử Khâm, ra mắt Á Thánh.”  

 

Thanh Vũ Thiên Đế nghe thấy hai chữ Á Thánh thì sắc mặt trở nên tái nhợt.  

 

Thiên hạ không ai không biết Á Thánh!  

 

Cái tên mới nổi lên trong giới luyện dược này đã như sấm rền bên tai Thanh Vũ Thiên Đế từ lâu nhưng hắn ta chưa được gặp người thật mà thôi. Sau lưng Thanh Vũ Thiên Đế đổ mồ hôi lạnh, bây giờ hắn ta mới biết là đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn rồi.  

 

Chuyện bên này ồn ào khiến nhiều cường giả hiếu kỳ dừng lại xem, khi họ nghe thấy lời Tử Khâm nói thì xôn xao nhìn về phía Diệp Viễn, ai nấy ngạc nhiên không thôi.  

 

“Hắn chính là Á Thánh trong truyền thuyết à? Đúng là nhìn không ra đấy, tuổi còn trẻ mà lại giỏi đến thế ư!”  

 

“Nghe nói năng lực Đan Đạo của Á Thánh đã có thể so sánh với Đan Thần Bát tinh đỉnh phong rồi, không biết có thật không.”  

 

“Ái chà, lúc nãy Thanh Vũ đại nhân quá đáng thật, e là việc này khó mà dàn xếp đây.”  

 

...  

 

Danh tiếng của Á Thánh đã như sấm bên tai trong giới luyện dược từ lâu. Nhưng số người đã từng gặp Diệp Viễn thì lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.  

 

Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Ha ha, xem như hôm nay Diệp mỗ đã được mở rộng tầm mắt đạo đãi khách của Vân Tâm Giới các người rồi.”  

 

Ánh mắt Tử Khâm lóe lên, quát khẽ: “Thanh Vũ, còn không mau xin lỗi Á Thánh đại nhân!”  

 

Thanh Vũ Thiên Đế chỉ đành căng da đầu đi đến trước mặt Diệp Viễn cúi người, nói: “Thanh Vũ không biết là Á Thánh đến, đã xúc phạm đến ngài rồi, mong Á Thánh thứ tội!”  

 

Diệp Viễn cười nói: “Thanh Vũ huynh vừa mới nói gì đấy? Diệp mỗ nghe không rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?”  

 

Sắc mặt Thanh Vũ Thiên Đế rất khó coi, lời cảnh cáo của Diệp Viễn vẫn còn văng vẳng ở bên tai. Vừa rồi hắn ta còn không cảm thấy gì nhưng bây giờ cảm thấy khuôn mặt nóng rát giống như bị tát hai bạt tay vậy, vả lại hai bàn tay đó lại chính là tay mình. Lúc nãy lỡ làm màu quá độ, vừa mới nói người Vân Tâm Giới chưa bao giờ xin lỗi người ngoài, vừa xoay lưng lại đã tự vả vào mặt mình.  

Ads
';
Advertisement